Chương trước
Chương sau
Người nhà...?

Úc Ninh ngẩn người, theo bản năng liếc nhìn Lục Quyện.

Lục Quyện đang rũ mắt nhìn cậu, khóe môi mím thành một đường thẳng, vẻ mặt nhàn nhạt.

Mới đầu Úc Ninh vốn không nghĩ nhiều, nhưng chạm phải ánh mắt Lục Quyện mới bất giác ngộ ra người nhà trong miệng Nam Bắc ý chỉ người nhà của Lục Quyện, cụ thể là người yêu của hắn.

Vành tai Úc Ninh tức khắc đỏ bừng, mau chóng thu hồi tầm mắt.

Ánh mắt Lục Quyện lướt trên đôi tai ửng đỏ của cậu, có lẽ vì làn da trắng và da mặt mỏng, tai Úc Ninh thường hay đỏ lên, cho dù là trong buổi xem mắt hay bất cứ lúc nào gặp nhau, hắn đều bắt gặp vành tai phớt hồng ấy. Lục Quyện cong môi, sau đó lập tức hạ xuống.

Không biết có phải với ai em ấy cũng như vậy không.

Yết hầu Lục Quyện động đậy, quay mặt đi không nhìn Úc Ninh nữa.

"Đi nhé đi nhé? Cậu đừng về, ở lại căn cứ tụi tui đi? Chiều nay bọn tui không có đấu tập, xõa một bữa cho thư thả đầu óc! Chốc nữa tụi mình chơi game chứ hả?" Nam Bắc không chú ý đến cảm xúc thất thường của đội trưởng nhà mình, vẫn rất tận tâm tranh sủng giùm đội trưởng, Nam Bắc vừa nói, vừa ngoẹo cổ chớp chớp đôi mắt long lanh.

Cậu chàng mập mạp trắng trẻo wink một cái, nhìn thế nào cũng có chút khôi hài.

Vừa dứt lời, Nam Bắc lập tức nhận được ánh mắt sắc như dao câu khoét vào mỏm đá từ Lục Quyện, cậu chàng tức thì rụt cổ.

Úc Ninh suýt thì phì cười.

Chơi game với tuyển thủ chuyên nghiệp một buổi nghe có vẻ rất hấp dẫn, đặc biệt là chơi game với Lục Quyện... Úc Ninh nhung nhớ cảm giác đó đã lâu.

Nhưng cứ nghĩ đến chuyện cậu không thật sự là người yêu của Lục Quyện, khi đi ăn cùng nhau khó tránh khỏi sơ suất, cậu không thoải mái, Lục Quyện có lẽ càng khó chịu hơn, vả lại tối nay cậu đã có hẹn.

Úc Ninh cười lắc đầu từ chối, "Để lần sau được không? Tối nay tôi bận việc mất rồi."

"Việc gì?" Cậu vừa nói xong, Lục Quyện đứng bên cạnh bất giác thốt lên, như thể đang truy vấn tội phạm.

Lời vừa bật ra, vẻ mặt Lục Quyện lập tức nhăn nhó.

Phản ứng quá nhanh, vô tình hỏi những lời trong lòng ra mất.

Hắn khẽ nhíu mày, giọng nói có chút lạnh nhạt, "Bận thì để tôi đưa em về."

Úc Ninh vốn có chút bối rối trước câu hỏi đột ngột của Lục Quyện, nhưng khi nghe hắn nói tiếp, trong lòng cậu như có thứ gì đó rơi xuống phá tan ảo giác, bỗng có cảm giác hóa ra là như vậy.

Quả nhiên Lục Quyện không muốn cậu đi theo.

Úc Ninh không dấu vết thở phào, "Không cần đâu, em tự về được rồi."

Cậu nói, đánh mắt nhìn về phía những người còn lại.

Có lẽ vì bầu không khí kì quái bao trùm lên hai người, bây giờ đám Nam Bắc cũng không huyên thuyên nữa, thậm chí bắt đầu giả câm, im lặng quay về ăn cơm.

Cái tố chất này của đội trưởng ấy à, có chắc là tóm được người ta không?

Có thật sự là muốn theo đuổi không?

Hay chỉ muốn đuổi?

Một đám cẩu độc thân nghĩ mãi mà không ra.

"Tôi tiễn em ra cửa." Lục Quyện không chú ý đến sự yên tĩnh lạ thường từ đồng đội, hắn nói xong, lướt qua vai Úc Ninh đi về phía trước, dáng vẻ như thể muốn tiễn khách đi ngay.

Úc Ninh không từ chối, fans không thể trà trộn vào đây để chụp lén, không cần phải đề phòng trước sau.

Đến cửa, Lục Quyện dừng lại.

Úc Ninh theo sau hắn, cậu chợt nhận ra bóng lưng Lục Quyện rất an toàn, cho dù hắn chỉ mặc đồ ngủ thì dáng người vẫn sừng sững, vai rộng eo hẹp.

Úc Ninh dừng bước, "Vậy em đi trước nhé, anh Lục Quyện."

Nói xong, cậu mới nhận ra Lục Quyện vẫn đang nhìn chằm chằm mình, không hề nhường đường mà chỉ yên lặng chắn trước cửa.

Úc Ninh theo bản năng sờ vành tai.

Lục Quyện lại khẽ cau mày, hai người im lặng một lúc, ngay lúc Úc Ninh chuẩn bị đi vòng qua Lục Quyện, hắn cuối cùng cũng lên tiếng: "Tối nay em bận việc gì?" Giọng điệu có chút cứng ngắc.

Úc Ninh sửng sốt, không kịp phản ứng lại, cũng không ngờ hắn vẫn đang lăn tăn về chuyện này.

"Không nói cũng không sao, tôi chỉ sợ một lát nữa đồng đội hỏi tối nay em đi đâu, tôi lại không biết." Lục Quyện bổ sung.

Ngẫm lại cũng đúng.

Úc Ninh chần chờ một hồi, "Ăn liên hoan."

"Tụ tập cùng bạn bè trong Hội học sinh."

Cậu không nói rõ, dù gì Lục Quyện cũng không thật sự là bạn trai cậu, không nên cụ thể hóa lí do, hơn nữa cậu đến đấy cốt để giải quyết chuyện đào hoa, nói ra thì hơi kì, nhất là nói ngay trước mặt Lục Quyện thì lại càng quái quái.

Lục Quyện "à" một tiếng, "Tôi biết rồi, em đi đi."

Phải nói là rất vô tình.

Úc Ninh: "..."

Cậu luôn cảm thấy câu hỏi của Lục Quyện quá đột ngột, nhưng cũng không có cách phản bác lí do của Lục Quyện.

Nhìn bóng dáng Úc Ninh khuất căn cứ, cơ thể căng thẳng của Lục Quyện dần thả lỏng.

Bọn họ đứng gần nhau đến vậy, không biết mùi hương trên người Úc Ninh là gì, khiến đầu ngón tay hắn tê dại.

Lục Quyện xoa đôi tai đang chậm rãi ửng lên, đóng cửa lại rồi quay người đi vào.

"Em cá là đội trưởng không theo đuổi được!"

"Lần trước bây đổi ý một lần rồi nhé! Đừng hòng đổi nữa!"

"Không không, em thấy bé đáng yêu cũng có ý với đội trưởng mà, anh không thấy ánh mắt của bé đáng yêu nhìn đội trưởng nhà mình sao? Em thề đó là sùng bái! Mà sùng bái một người là khúc nhạc dạo của tình yêu!"

"Chú yêu chưa? Có nhìn thấu chưa? Bày đặt làm chiến thần nghìn năm văn vở?"

Năm người ngồi ở bàn ăn đang thảo luận sôi nổi, đột nhiên cảm thấy như có một trận gió thổi qua, không khí trong nháy mắt đóng băng.

Cả hội đồng loạt quay lại.

Lục Quyện lạnh mặt, vô cảm nhìn bọn họ, không biết hắn đã đứng đấy từ lúc nào, đi đứng không nghe tiếng bước chân.

Nhìn vẻ mặt thôi cũng biết tâm trạng hẳn đang ở dưới đáy xã hội.

"Rảnh rỗi nhỉ?" Lục Quyện cười lạnh.

Nam Bắc phản ứng đầu tiên "Đội trưởng! Em thấy anh như vậy là không được! Sao không cười với bé đáng yêu nhiều nhiều một chút!"

Sắc mặt Lục Quyện càng lạnh hơn.

Giang Lâu rất không nể mặt mũi bật cười, "Chú theo đuổi người ta như vậy à? Chú chỉ lén lút đối xử tốt với em ấy thì làm sao em ấy biết được?"

"Sau lưng thì á hả, một câu dễ thương hai câu dưỡng thê..." Vậy mà trước mặt người ta thì không thả nổi quả rắm.

Vẻ mặt Lục Quyện như đứa trẻ bị người khác dạy dỗ.

"Xấu hổ hả?" Ánh mắt của Giang Lâu rơi vào đôi tai đỏ bừng của Lục Quyện, thậm chí còn cố ý tặc lưỡi vài lần, nhưng chưa kịp nói tiếp, Lục Quyện đã quay người đi về phía cầu thang.

Một đám cẩu độc thân tiếc thầm.

Giang Lâu lắc đầu, "Sớm muộn gì đối tượng cũng chạy mất."

Không biết Lục Quyện có nghe được không, bóng lưng chợt cứng đờ.

Trên đường trở về, Úc Ninh vô thức sờ vào cổ tay được Lục Quyện nắm vừa nãy.

Lòng bàn tay Lục Quyện ấm nóng, dường như vẫn còn chút nhiệt độ đọng lại trên đó.

Nhận ra mình lại đang suy nghĩ vẩn vơ, Úc Ninh hít một hơi thật sâu.

Quên đi.

Về đến nhà không bao lâu, Úc Ninh nhận được tin nhắn thông báo địa điểm liên hoan từ Khương Hạo, nói là đã đổi sang một nhà hàng Nhật đắt đỏ.

Khương Hạo còn cảm thán, bữa tối nay là do nữ sinh kia đãi, gia cảnh lại giàu có, nghe tin Úc Ninh đồng ý đến cho nên cũng muốn vung tiền vì lam nhan.

Úc Ninh nhắn lại hai icon quả bom.

Cậu hẹn Khương Hạo lúc sáu giờ.

Úc Ninh vốn có chứng say xe, buổi chiều đi xe buýt từ chỗ Lục Quyện về thì đã có hơi choáng váng, sau khi về nhà tranh thủ ngủ bù một lúc, chiều tối lại phải đi xe buýt đến nhà hàng Nhật trong lời Khương Hạo, Úc Ninh vẫn không khỏi nhíu mày, xoa xoa mi tâm.

Vừa đến trước cửa, tình cờ gặp ngay Khương Hạo.

Nhìn thấy cậu đi tới, Khương Hạo vẫy tay: "Sao trông ỉu xìu vậy mày?"

"Có sao đâu?" Úc Ninh điều chỉnh hô hấp, cũng đã tới rồi, bây giờ đi về thì bất lịch sự, Úc Ninh cố nở nụ cười, "Chắc do mới ngủ dậy."

Nghe vậy, Khương Hạo cũng không mảy may nghi ngờ, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, nhướng mày hóng hớt: "Mấy người trong khoa tao kêu nhỏ đó tới rồi."

Mới vừa dứt lời, điện thoại Khương Hạo rung lên, cậu ta tặc lưỡi không nói nên lời, "Mới nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, lại nhắn hỏi mày tới chưa này."

Úc Ninh dở khóc dở cười: "Sau này gặp phải loại vấn đề này, mày cứ nhắn cho người ta WeChat của tao, để đó tao tự giải quyết."

Khương Hạo cười cười, "Nhỏ này khó đối phó quá, tao cứ nghĩ từ chối rồi thì nhỏ sẽ không làm phiền tao nữa, nào có dè lại đến nước này."

Cả hai mới nói chuyện được một lúc, đã đến trước cửa phòng thuê.

Dường như hai người tới hơi muộn.

Trong phòng có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, hầu hết đều biết tên Úc Ninh, tuy cậu không chung ngành với Khương Hạo, nhưng vì cậu thường phát sóng trực tiếp, kha khá bạn học trong trường cũng xem được, bỏ bốn lên năm cũng xem như có quen biết nhau cả.

Thấy họ bước vào, mọi người đang sôi nổi bỗng im bặt, sau đó lại bắt đầu ồ lên.

Bước chân Úc Ninh khựng lại, Khương Hạo lập tức ra mặt: "Đừng đùa nữa! Ăn cho no trước đã."

"Tao chưa bao giờ được ăn ngon như vậy đâu." Khương Hạo vừa nói vừa nhìn về phía nữ sinh ngồi trong góc, cô nàng mặc bộ váy màu nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, dáng người nhỏ nhắn, ngọt ngào, từ lúc Úc Ninh bước vào, cô nàng vẫn luôn lén lút nhìn Úc Ninh: "Cảm ơn đàn em đãi tiệc nhé."

Dù sau lưng có khó chịu vì bị quấn lấy đến đâu, thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hòa nhã.

Nữ sinh kia tên là Dương Chi, sau khi bị Khương Hạo cue đến, lập tức ngượng ngùng trốn sau lưng Khương Hạo và hội trưởng.

Úc Ninh có hơi choáng, cảm thấy nếu tiếp tục đứng, có lẽ giây tiếp theo cậu sẽ mất thăng bằng, sau khi lịch sự chào hỏi mọi người và khẽ gật đầu với Dương Chi, cậu liền ngồi xuống cạnh Khương Hạo.

Thái độ của cậu rất bình tĩnh, như thể đây thực sự chỉ là một cuộc tụ tập trong khoa, hơn nữa bên ngoài Úc Ninh trông có vẻ dễ hòa đồng, khuôn mặt khiến người ta muốn tiếp cận, ngây thơ và vô hại, nhưng trên thực tế, những người biết cậu đều nhận xét Úc Ninh khá khó gần, cậu luôn đối xử với mọi người như nhau, lịch sự và giữ khoảng cách.

Cho dù là Khương Hạo, cũng chỉ có thể nói là quan hệ không tệ thôi.

Một lát sau lại có thêm vài người tục tục tiến vào.

Sau khi ngồi xuống, Úc Ninh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cậu nhấp vài ngụm chanh đá đặt bên cạnh, làm dịu đi cảm giác khô rát trong miệng.

Chờ mọi người tới đông đủ, trưởng khoa của Khương Hạo bắt đầu tạo bầu không khí khách sáo.

Kỳ thực, lần tụ tập này không chỉ có bạn học trong khoa, rất nhiều người còn dẫn theo bạn bè của mình, chắc là để Dương Chi đỡ lúng túng hơn.

Mọi người đều là sinh viên đại học, ra khỏi nhà không có ai quản, cũng thành niên cả rồi, buổi liên hoan này không thể thiếu bia rượu.

Không bao lâu trưởng khoa bắt đầu mời rượu từng người.

Trưởng khoa của Khương Hạo là nữ, là một nữ cường điển hình, không ai tiện từ chối cô.

Đi đến chỗ Úc Ninh, Úc Ninh vốn uống được rượu, nhưng hôm nay cậu không khỏe, không có khẩu vị, huống chi là uống rượu.

"Úc Ninh, ly rượu này em phải uống đấy." Trưởng khoa nói, túy ông chi ý bất tại tửu* liếc nhìn Dương Chi ngồi ở trong góc.

(*) Ý của túy ông không phải ở rượu: Ý không trong lời, có dụng ý khác

Dương Chi xấu hổ nhấp ngụm rượu.

Úc Ninh làm như không thấy ánh mắt của cô, cười cười, cụng ly với cô nàng nhưng chỉ hớp một ngụm nhỏ.

Sau khi nể mặt uống một miếng, Úc Ninh càng cảm thấy cồn cào, khó chịu hơn, như thể có gì đó đang thiêu đốt trong dạ dày.

Trưởng khoa còn muốn mời cậu uống tiếp, Khương Hạo thấy sắc mặt của Úc Ninh quả thực không tốt lắm, lập tức đứng lên cười sởi lởi, "Ấy, chị thiên vị quá đi, sao cứ mời rượu mỗi người ngoài thế, em còn chưa có phần đây này."

Khương Hạo nói xong, quả nhiên trưởng khoa đã bị phân tâm, bắt đầu chuyển qua mời rượu cậu ta.

Úc Ninh có chút cảm kích nhìn Khương Hạo.

Từ nãy đến giờ, Úc Ninh chưa ăn gì, vốn đã không có khẩu vị, cộng với trên bàn toàn là món Nhật, quả thật cậu không thèm ăn mấy, chỉ đành uống nước chanh liên tục để giảm bớt cơn khó chịu trong người.

Cố gắng xóa đi cảm giác lợn cợn sau khi uống rượu.

Đến khi hội trưởng đi qua chỗ khác, Khương Hạo mới ghé sát tai Úc Ninh, "Mày thấy khó chịu ở đâu à? Đều tại tao, khi không lại kéo mày tới, Dương Chi đã nhắm mày từ lâu rồi."

"Nếu không thì mày về trước đi, có khi trực tiếp bỏ về thì người ta sẽ hiểu mày không có ý với nhỏ." Mặc dù điều đó khá gây tổn thương.

Úc Ninh lắc đầu, "Không sao."

Cậu mà về giữa chừng, sẽ khiến Khương Hạo khó xử.

Thấy cậu kiên trì như vậy, Khương Hạo cũng không nhiều lời nữa.

Tuy lúc đầu mọi người đều có chút hóng hớt, nhưng khi bầu không khí dần nóng lên, nào có ai còn quan tâm chuyện giữa Úc Ninh và một cô gái nữa, thậm chí còn có vài người bắt đầu thảo luận xem họ nên đi tăng hai ở KTV nào.

Phòng riêng không quá nhỏ, nhưng người thì đông, không khí cũng không trong lành lắm.

Úc Ninh ngồi thêm một lúc, cảm thấy ngột ngạt kinh khủng, có lẽ men rượu vừa rồi đã lẫn vào di chứng say xe, đầu óc ong ong, dạ dày nhộn nhạo, cậu thực sự không thể nhịn được nữa, bèn nói với Khương Hạo một tiếng rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Không ai để ý việc cậu đi ra ngoài, chỉ riêng Dương Chi ngồi nép trong góc nhìn thấy tất cả, dưới sự cổ vũ của trưởng khoa, cô nàng cũng đỏ mặt đứng dậy, trong lòng ôm một cái túi hiệu màu đen.

Khương Hạo liếc mắt, nhíu mày, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Úc Ninh.

Sau khi ra khỏi phòng, Úc Ninh cảm thấy dễ thở hơn hẳn.

Cậu đặt một tay lên trán, đến cạnh bồn rửa mặt, buộc mình phải tỉnh táo lại.

Nước lạnh thực sự khiến cậu khỏe hơn, cảm giác nghẹt thở tản đi không ít.

Úc Ninh ngẩng đầu nhìn mình trong gương, khó trách Khương Hạo cứ thúc giục cậu về trước, sắc mặt quả thật không tốt lắm, như thể đang bị ốm, màu môi nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều, cũng may là cậu uống khá nhiều nước, không đến mức trắng bệch.

Úc Ninh cúi đầu rửa mặt xong rồi đi ra ngoài.

Vừa mở cửa đã thấy Dương Chi đứng chờ ở đấy.

Úc Ninh sửng sốt một chút, nhìn xem Dương Chi đang ôm thứ gì trong tay, "Em tìm anh sao?"

Khuôn mặt Dương Chi ửng đỏ, gật đầu, "Học trưởng, tặng anh."

Úc Ninh không nhận lấy, đầu lại bắt đầu đau, dứt khoát dựa nửa người vào tường, hơi cúi đầu nhìn đối phương, trên mặt mang theo nụ cười nông, thoạt nhìn không có chút lạnh lùng nào, nhưng cố tình lời nói lại khá tàn nhẫn: "Không cần, em nên giữ lại tặng người mình thích."

Có lẽ nữ sinh cũng không ngờ Úc Ninh lại thẳng thừng như vậy, ngây ngốc một hồi mới rụt rè rút tay lại, không phản bác những lời Úc Ninh nói, chỉ ấp úng, "Em...em..."

Úc Ninh không lên tiếng, kiên trì chờ đợi.

Cậu đồng ý với Khương Hạo sẽ đến, vốn là vì giải quyết chuyện này.

Một lúc sau, nữ sinh cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, "Học trưởng không nhận, vậy có thể...có thể add WeChat em không?"

Úc Ninh nhướng mày nhìn cô, sắc mặt vẫn có chút trắng bệch, nhưng biểu cảm không có vấn đề gì, cậu hỏi: "Tại sao?"

Có lẽ thấy cô nàng thật sự không thể nói ra được, Úc Ninh cũng không hỏi lại mà nói: "Anh biết rồi, Khương Hạo đã nói với anh."

"Vậy... anh có thể kết bạn với em được không?" Cô gái nhỏ hỏi cậu, ngước mắt lên đầy hy vọng.

Úc Ninh lắc đầu, "Thực xin lỗi."

"Kỳ thật trong chuyện này Khương Hạo cũng có chỗ không đúng, lẽ ra cậu ấy nên cho em thông tin liên lạc của anh, để anh tự mình giải quyết."

Úc Ninh chậm rãi nói, bởi vì cơ thể mỏi mệt, giọng nói của cậu nhẹ nhàng hơn ngày thường, nghe rất dịu dàng, lại càng tàn nhẫn.

"Nhưng anh không hy vọng chuyện riêng của mình sẽ quấy nhiễu đến bạn bè."

Cậu nói xong, cô gái có lẽ đã hiểu ý cậu, vội vàng lắc đầu, "Em... em không cố ý, chỉ là em cảm thấy ngượng ngùng khi gặp anh..."

"Cho nên anh mới nói, em nên để lại quà cho người em thật sự thích." Úc Ninh mím môi dưới, khẽ cười.

Nữ sinh sững sờ một lúc, nước mắt rơi xuống.

"Nhưng em... em..." Cô ấp úng mãi, không thể nói thành câu, chỉ rấm rứt khóc.

Úc Ninh nghe thấy tiếng khóc lại càng đau đầu, đành phải lịch sự đưa giấy cho đối phương.

"Em sợ... sợ bị từ chối..." Lời nói nữ sinh đứt quãng.

Úc Ninh ừm một tiếng, trái lại không định an ủi, "Nhưng sẽ làm phiền người khác."

"Không nên áp đặt cảm xúc của mình lên những người vô tội."

"Xin lỗi, anh không thể tiếp nhận tình cảm của em, cũng không thể mặc cho em tiếp tục làm phiền đến bạn bè của mình."

Sau đó, những gì cô nàng nói, Úc Ninh đều không lọt tai.

Cậu cảm thấy mình là một người nhẫn tâm, dù người trước mặt có khóc lóc thế nào cũng không thể thông cảm được.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh 2. Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây 3. Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong 4. Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng! =====================================

Có lẽ đây chính là lý do tại sao trước đây Tống Triệu tưởng cậu là thẳng nam sắt thép, nhưng hóa ra lại là cong.

"Đội trưởng, bên đó có phải bé dễ thương không?" Ở thang máy cách đó không xa, có hơn chục người bước ra.

Nam Bắc vừa ló mặt ra, lại vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc ở hành lang bên phải.

Úc Ninh không thay đồ, trên người vẫn là quần áo như khi đến căn cứ bọn họ.

Nghe Nam Bắc nhắc đến "bé dễ thương", Lục Quyện dừng bước, lạnh lùng liếc nhìn Nam Bắc rồi thuận theo ánh mắt của cậu ta.

Trước cửa phòng vệ sinh, Úc Ninh tựa vào tường, hơi cúi đầu, nhìn nữ sinh đứng trước mắt.

Bàn chân Lục Quyện như thể dính cứng ngắc trên sàn nhà, bất động.

Sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.

Tụ tập với bạn bè trong khoa?

Vậy tại sao lại đơn độc ra ngoài cùng một cô gái?

Cô ta còn đang cầm gì đó?

Đám người EVE không để ý đến vẻ mặt kì lạ của Lục Quyện, chỉ chăm chăm hỏi: "Bắc Bắc, bé đáng yêu là ai?"

"Có quan hệ gì với Lục Quyện?"

"Đù móe, sao tao thấy cái cậu kia quen quen?"

Nam Bắc lập tức ý thức được chỗ này còn có người ngoài, vội vàng cười ha ha, "Đâu có ai đâu!" Nói rồi nỗ lực đẩy mấy người EVE vào phòng.

Chết mọe rồi, đội trưởng còn chưa tán được người ta, vậy mà chuyện tình cảm lại đột nhiên bị lan truyền trong giới... trong đội thôi đã đủ ngượng ngùng, nếu bị bêu xấu trong toàn bộ giới thể thao điện tử, đội trưởng chắc chắn sẽ giết cậu cho mà xem.

"Gì kì vậy, Bắc Bắc, để tụi này xem cái!"

"Xem gì mà xem!"

"Đội trưởng ơi, bọn em vào trước nhé!"

Dưới sự cố gắng không ngừng của Nam Bắc, một đám người xô đẩy lẫn nhau thành công vào được phòng riêng.

Giang Lâu vào sau cùng, vẻ mặt xem cuộc vui, vô vai Lục Quyện, "Đến đấy xem sao?"

Lục Quyện lập tức đáp lại, "Không đi."

Nói xong thì quay đi.

Giang Lâu nhún vai, giây tiếp theo, anh tình cờ nhìn thấy cô gái vừa đứng trước mặt Úc Ninh quay phắt lại chạy tới, tiếng khóc càng ngày càng gần

Sau đó chạy vào thang máy.

Giang Lâu nhướng mày.

Anh còn chưa kịp nói gì, Lục Quyện mới vừa kêu không đi lập tức quay xe, đi thẳng đến chỗ Úc Ninh.

Hi vọng Lục Quyện có thể khắc phục tính xấu này.

Giang Lâu bước vào phòng, thực tâm cầu khẩn.

Dương Chi bật khóc bỏ chạy.

Úc Ninh xoa xoa huyệt thái dương, sức lực vừa mới chống đỡ đã không còn, cậu cảm thấy chân mình nhũn ra, mắt mờ đi, đoán chừng là bị tiếng khóc ảnh hưởng.

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng làm dịu đi cảm giác khó thở.

Úc Ninh đã bị say xe từ nhỏ, bất kể là loại phương tiện gì, lúc ấy triệu chứng của cậu rất nghiêm trọng, dẫu mọi người thường nói ngồi xe nhiều thì sẽ hết, nhưng với Úc Ninh là trời sinh, không cách nào đỡ được. Ngay cả sau khi sinh hoạt một mình, mỗi khi đi xe lâu hoặc sai tư thế, cậu sẽ ngay lập tức chóng mặt, cho nên lúc nào cậu cũng uống thuốc say xe rồi lăn ra ngủ.

Đã lâu rồi cậu không cảm thấy tệ thế này.

Tất cả là do ngụm rượu vừa uống.

Úc Ninh biết nhẽ ra cậu không nên ngồi xuống xổm xuống, một khi ngồi xuống sẽ càng khó chịu hơn, không đứng lên nổi.

Cậu ngẩng đầu lên, bình tĩnh lại một lúc, định bụng lại chui vào rửa mặt.

Nào ngờ chưa kịp cử động thì một bàn tay đột nhiên áp lên trán cậu.

Úc Ninh giật mình, theo bản năng tránh sang một bên, quay sang, ánh mắt đối diện với đôi mắt lo lắng của Lục Quyện.

"Đừng cử động, sao sắc mặt lại kém như vậy?" Giọng Lục Quyện không ôn hòa chút nào, thậm chí còn có chút trách cứ mơ hồ, "Em uống rượu?"

Trên người Úc Ninh thoang thoảng mùi rượu, tuy cậu chỉ uống một ngụm nhỏ nhưng mọi người trong phòng đều không nể nang mà uống rất nhiều, khó tránh khỏi việc nhiễm mùi rượu.

"Sao anh lại ở đây?" Úc Ninh nhìn ra phía sau Lục Quyện.

Cậu nhớ hôm nay chiến đội của Lục Quyện cũng có liên hoan?

Nghĩ vậy, Úc Ninh tức thì hiểu ngay.

Không ngờ lại trùng hợp đến vậy.

Âm thanh của Úc Ninh yếu ớt, mang theo cảm giác bệnh tật.

Trán cậu không nóng, thậm chí còn có chút lạnh, Lục Quyện cau mày, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Em đứng lên được không?"

Úc Ninh hít một hơi thật sâu, "Được mà... chỉ là hơi đau đầu một chút thôi."

"Đau đầu mà xanh xao thế này?" Lục Quyện mỉa mai, "Bám tay tôi."

Hắn nói, đưa tay phải ra trước mặt Úc Ninh.

Úc Ninh nhìn thẳng vào mắt hắn, nếu không có người dìu, phải thừa nhận cậu không đứng lên nổi.

Do dự một lát, Úc Ninh mạnh dạn khoát tay lên bả vai Lục Quyện, dựa vào lực của hắn, rời khỏi bức tường.

Vừa đứng thẳng, Úc Ninh lại bắt đầu cảm thấy nghẹt thở.

Trước kia say xe chỉ cần chợp mắt một giấc là tốt rồi, nhưng với tình trạng lúc này, thậm chí Úc Ninh còn cảm thấy mình khó mà về tới nhà, bởi sẽ phải tiếp tục đi xe.

Dường như hai người bọn họ đứng quá gần, Úc Ninh rõ ràng nhận thấy thân thể Lục Quyện cứng đờ, cậu vô thức muốn rút tay lại.

Nhưng giây tiếp theo, Lục Quyện lại đưa tay ra sau lưng, dùng sức siết chặt vai cậu, như muốn thúc giục cậu dựa vào người hắn.

"Em thật sự không sao... Không cần phải..." Dìu như người tàn tật.

Và cả vẻ mặt dữ dằn của anh nữa.

"Em muốn ngất ở đây sao? Nếu ba mẹ tôi biết tôi chăm sóc em như vậy..." Lục Quyện vừa nói, vừa kéo người lại gần mình.

Rõ ràng thời tiết còn chưa chuyển lạnh nhưng Úc Ninh lại thấy lạnh lẽo, cổ áo ướt đẫm.

Lại là ba mẹ.

Nghe Lục Quyện nói thế, Úc Ninh nuốt khan, cảm thấy đầu óc mình bừng bừng.

Cậu cũng không thể giằng co với Lục Quyện ở đây.

Ngay lập tức, Úc Ninh cam chịu vươn tay ra sau lưng Lục Quyện, nắm lấy quần áo của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.