Chỉ là tính tình hơi kém một chút, lúc nói chuyện không giống người bình thường lắm.
Lục Quyện cười khẩy, không biết có tin lời cậu nói hay không, tiếp tục hỏi, "Anh xấu tính lắm à?"
Úc Ninh mơ hồ cảm thấy trong câu hỏi của hắn có ý khác, lập tức phủ nhận, "Không có, vô cùng tốt."
Lục Quyện bật cười, không nói gì.
Úc Ninh nghe thấy bên phía hắn xoèn xoẹt tiếng ghế di chuyển trên mặt đất, sau đó là tiếng bước chân và âm thanh mở cửa.
Ngay khi tiếng bước chân ngừng lại, giọng Lục Quyện lại vang lên, "Không cần mở mắt nói dối."
Úc Ninh: "..."
Trong lúc nhất thời, cậu không biết Lục Quyện đang phản bác lại cậu hay đang tự trào phúng chính mình.
Nhưng Lục Quyện không đợi cậu lên tiếng, giọng nói đột ngột hạ xuống, tốc độ nói cũng trở nên chậm dần, "Trước đây khi còn đi học, trốn học hay đánh nhau, cái gì anh cũng đã từng làm."
"Bất cứ khi nào khó chịu, đều sẽ nảy sinh xung đột với người khác."
Úc Ninh yên lặng lắng nghe.
Lục Quyện bấy giờ cũng như vậy, vẫn luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, khiêu khích châm chọc đối thủ.
"Ha, so với bây giờ còn quá hơn." Lục Quyện cũng tự giác, cười khẩy, "Tuyển thủ nhà nghề không được phép đánh nhau, không được chửi tục, thật phiền phức."
Hắn dường như còn rất tiếc nuối.
Khi còn đi học, hầu như cách mấy ngày Lục Quyện lại bị mời phụ huynh một lần, Lục Tín Nhiên cảm thấy mất mặt nên không muốn đi, Vệ Tân Dao thỉnh thoảng có đến vài lần, bị giáo viên phê bình một trận, còn bị phụ huynh các bên mắng mỏ, một người yêu cái đẹp và hiền lành như bà đương nhiên sẽ không thể vì Lục Quyện mà cãi nhau với người khác trước mặt mọi người, chỉ liên tục xin lỗi.
Không quan tâm vì lí do gì mà ẩu đả.
Dường như chỉ cần như thế, bà sẽ là tấm gương của sự rộng lượng.
Những người khác ghen tị với mẹ Lục vì trẻ đẹp, hâm mộ gia đình hắn có tiền, cũng ghen tị vì mẹ của Lục Quyện không bao giờ đánh đập hay mắng mỏ hắn khi hắn mắc lỗi.
Chỉ có Lục Quyện biết hắn chán ghét ba mẹ như vậy.
Lục Vinh lại khác, Lục Quyện nhớ từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, có đôi lần Lục Vinh cũng bị mời phụ huynh, lần đó là do Lục Tín Nhiên đi, nghe người khác kể lại rằng ông đã náo một trận lớn, Lục Tín Nhiên sống chết không tin con trai lớn của ông sẽ chủ động đánh người. Sau khi về nhà lại phát hiện đối phương là một công nhân dưới trướng một khách hàng của ông, còn định đánh tiếng với đối tác ngầm gây khó dễ cho người nọ.
Nhưng được Lục Vinh khuyên ngăn.
Lục Quyện đã từng cho rằng mình như vậy là được cưng chiều.
Sau này mới hiểu ra, hắn không phải Lục Vinh.
Sau đó nữa, Lục Quyện càng ngày càng không thích học, Lục Tín Nhiên cả ngày không ngừng phàn nàn tại sao Lục Vinh xuất sắc như vậy, thành tích tốt đến thế mà em trai như hắn lại không noi theo? Ngay cả giáo viên cũng hắn đem ra so sánh, Lục Vinh và hắn học cùng một trường, tuy anh đã tốt nghiệp nhưng mớ thành tích khổng lồ vẫn còn đó.
Thật ra Lục Quyện từng nghĩ sẽ học hành chăm chỉ, không phải hắn học không vào mà là cảm thấy nhàm chán.
Dù cố gắng thế nào, hắn cũng chỉ là em trai của Lục Vinh, vĩnh viễn là cậu em trai bị đàn áp.
"Vẻ ngoài của anh cũng không tốt đẹp." Lục Quyện nói, bật cười, nhưng trong tiếng cười có bao nhiêu vui vẻ, bao nhiêu phiền lòng thì chỉ có mình hắn biết.
Nhất thời, Úc Ninh đột nhiên có chút đau lòng.
Cậu nhớ Lục Quyện từng nói ba mẹ hắn không ủng hộ thi đấu chuyên nghiệp.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Lục Quyện, hắn bước xuống xe, một mình đi dưới mưa, còn chiếc xe kia vội vã phóng đi không hề nán lại.
"Anh đánh chuyên nghiệp không phải vì ước mơ của mình, mà vì để chứng minh anh không phải làm gì cũng bất thành." Âm thanh Lục Quyện ngày càng thấp, như thể đang hoài niệm điều gì đó, "Bây giờ ra ngoài, mọi người đều gọi anh là Quyện thần."
Mà không phải, em trai Lục Vinh.
Úc Ninh không biết lời nói của hắn có ẩn ý gì, chỉ là không hiểu sao trái tim như bị bóp chặt.
Một loại cảm giác rất kì lạ.
Úc Ninh lẳng lặng nhìn màn hình, hai nhân vật trong game lắc lư trái phải theo thao tác của hệ thống trong trạng thái chuẩn bị, mặc dù đã cách nhau rất gần, nhưng không thể chạm đến nhau.
"Vậy bây giờ thì sao?" Một lúc sau, Úc Ninh mới lên tiếng dò hỏi.
Cậu không có nói rõ, Lục Quyện lại như hiểu ý cậu, "Bây giờ à... sẽ tiếp tục cho đến khi không thể thi đấu nữa."
"Chứng minh chính mình là phải chứng minh đến cùng." Lục Quyện khẽ cười, có vẻ nhớ ra chuyện gì rất vui vẻ, "Thậm chí là tốt nhất."
Ít nhất hắn đã không còn là kẻ thua cuộc trước đây.
Úc Ninh cũng cười khẽ, giọng nói rất nhẹ, "Vậy thì tiếp tục làm Quyện thần đi."
Làm đội trưởng TVT, nhà vô địch, đứng trên sân khấu lĩnh thưởng trào phúng đối thủ.
Lục Quyện không đáp, cũng không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới nói, "Úc Ninh, quả thực anh không hoàn hảo."
"Nhưng em có thể thử thích anh được không?"
Úc Ninh run lên, không ngờ hắn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Trước đây nói lời từ chối rất đơn giản, nhưng bây giờ không biết có phải vì lời Tống Triệu nói có tác dụng tâm lí nào đó hay không, bỗng nhiên cậu không thể thốt nên lời.
Úc Ninh nín thinh, mặt mũi đỏ lựng, hồi lâu mới bật ra một câu, "Anh có thể kiên nhẫn một chút không."
Nghe có vẻ thiếu lịch sự, như thể bị chọc phải đuôi.
Lục Quyện miễn cưỡng "À" một tiếng, "Biết rồi."
Nói rồi, hắn cười thành tiếng, như đang vuốt lông mèo, "Đừng duỗi vuốt như thế."
Úc Ninh: "..."
Úc Ninh vừa giận vừa xấu hổ cúp máy.
Cậu hoài nghi Lục Quyện đã tham gia trung tâm đào tạo ngôn ngữ nào đó.
Sao đột nhiên lại biết nói chuyện như thế!
Hai ngày tiếp theo, cuộc sống của Úc Ninh vẫn như thường ngày.
Hai ngày nay, Lục Quyện và các thành viên EVE tổ chức đi tắm suối nước nóng, Úc Ninh vốn định thừa dịp bọn họ nghỉ ngơi sau trận đấu trả nợ bữa cơm với Lục Quyện, không ngờ lại không có cơ hội.
Tình hình chuyển nhượng cũng đã được công bố trên các trang chính thức của mỗi đội.
Úc Ninh cố ý mở trang chính thức của chiến đội TVT nhiều lần, nhận ra rằng so với các đội khác, đội của họ không hề có động tĩnh gì.
Cũng dần yên lòng.
Trước đây cậu cứ lo lắng Trần Kiết sẽ lén lút tiếp xúc với chiến đội khác, nhưng cậu không không có tư cách đề cập đến chuyện này với Lục Quyện, không tìm được cơ hội để nói.
"Được rồi, tiếp theo mỗi nhóm sẽ thảo luận trong thời gian nửa tiếng, sau nửa tiếng, các nhóm trưởng sẽ lần lượt báo cáo kết quả thảo luận."
Trên bục giảng, giảng viên dặn dò xong thì liền rời khỏi phòng học.
Đây là môn tự chọn, điểm số dễ như cho.
Phòng học vốn đang yên tĩnh tức thì náo nhiệt hẳn lên.
Người ôm điện thoại di động, người tán gẫu, ai cũng có việc riêng, căn bản không có người nào nghiêm túc thảo luận.
Úc Ninh cũng không nhịn được, lấy điện thoại di động lướt vòng bạn bè.
Hai ngày qua, Từ Mính rất chăm cập nhật vòng bạn bè, chủ yếu là hình ảnh hai đội đi chơi ở bên ngoài.
Cả ngày hôm qua, Úc Ninh vẫn không tìm thấy bóng dáng Lục Quyện đâu, thậm chí ngay cả bóng lưng cũng không có.
Nhưng hôm nay vận may khá tốt, hơn một giờ trước Từ Mính đăng bài mới.
Là một bức ảnh chụp nhóm năm người TVT, bao gồm cả Giang Lâu.
Sắc mặt Lục Quyện thối quắc, rõ là bị ép chụp, ánh mắt không thèm liếc camera lấy một lần.
Nhưng hắn mặc áo choàng tắm kiểu nhật, dây lưng bên hông không được buộc chặt mà buông lỏng lẻo, hơi lộ một ít thân trên, cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện.
Úc Ninh còn chưa kịp lén lút lưu lại bức ảnh, Tống Triệu ngồi bên cạnh vốn đang nhắn tin cho người khác bỗng nhiên huýt sáo một tiếng.
"Ninh Ninh à, mày thật biến thái."
Úc Ninh vô thức úp điện thoại lên mặt bàn, hằm hằm lườm cậu ta.
Tống Triệu tặc lưỡi mấy cái, "Nếu muốn mấy cái ảnh như này thì trực tiếp hỏi người đàn ông của mày là được mà." Nói rồi, cậu chàng vỗ vai Úc Ninh, tỏ vẻ mày không cần nói tao hiểu mà.
Úc Ninh: "..."
"Không phải người đàn ông của tao." Cậu gạt tay Tống Triệu, "Tao không có làm gì cả, đừng có bịa đặt."
"Tao thấy hết rồi, khà khà khà." Tống Triệu xấu xa cười, "Thì ra đàn ông là như vậy sao? Ngoài miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực."
"Tao cảm thấy chẳng mấy chốc mày sẽ có thể trả lời cho tao Quyện thần có mạnh hay không rồi."
Nghe Tống Triệu nhắc lại chuyện này, Úc Ninh liền tức giận, lấy vở vỗ lên mu bàn tay cậu ta, "Mày còn mặt mũi mà nói?"
Tống Triệu không cần mặt mũi, "Tao làm sao, không phải mày chuẩn bị đồng ý rồi à?"
Cậu chàng nói xong, Úc Ninh im lặng một hồi lâu, mới chậm rãi nở nụ cười: "Để xem một chút."
Dù sao cậu cũng không buông bỏ được, trái lại có thể thử một lần.
Hai người nói qua nói lại, giảng viên mãi vẫn chưa quay lại, dù gì cũng không có ai giảng bài, tiếng nói chuyện trong phòng học càng lúc càng lớn.
"A!!" Không biết nữ sinh nào đột nhiên kêu một tiếng.
Úc Ninh đang bị ép đánh giá bạn trai mới của Tống Triệu, bị ép nghe chuyện yêu đương tâm đắc của cậu ta, nghe tiếng hét khiến cậu giật mình thon thót.
Nữ sinh nọ ngồi ngay sau lưng Úc Ninh và Tống Triệu.
Những người khác trong phòng học đều quay sang nhìn về phía bọn họ.
Nữ sinh kia đỏ cả mặt, ngượng ngùng xin lỗi mọi người.
Úc Ninh cũng nhìn cô một cái, may mắn thoát khỏi khát vọng muốn chia sẻ của Tống Triệu, tỉnh táo lại bắt đầu xem tài liệu, tiếng nói chuyện của nữ sinh sau lưng không lớn không nhỏ rơi vào tai.
"Sao tự nhiên lại hét lên thế?"
"Mày xem Weibo đi! Chồng tao gặp tai nạn xe cộ!"
"Chồng mày là ai nữa? Họ Trần? Hay là người khác?"
Nữ sinh kia gấp đến độ giẫm chân lung tung, Úc Ninh nghe thấy tiếng giẫm chân thì hơi nhích về trước, cố gắng để không nghe các cô nói chuyện.
Cố tình các cô không có ý nói nhỏ, vì ngồi gần nhau, dù Úc Ninh không có ý nghe lén, âm thanh vẫn bay vào tai cậu như thường, "Không đúng cũng không phải! Là Quyện Thần!"
"Là tuyển thủ đánh giải ấy! Lúc trước không phải tao từng cho mày coi ảnh sao? Mày còn kêu nhìn anh ấy giống tra nam!"
Nữ sinh nói liên tục như sắp khóc, giọng điệu vô cùng buồn bã.
Úc Ninh nghe được liền sững sờ, ngòi bút đâm thủng tài liệu photo cũng không nhận ra.
Tất nhiên Tống Triệu cũng nghe được các cô nói chuyện, cậu phản ứng lại, lập tức mở weibo.
Đúng như những gì cô nàng nói.
Nhưng không chỉ Lục Quyện gặp tai nạn xe cộ, cả hai đội TVT và EVE đều gặp sự cố tông liên hoàn vào đuôi xe ô tô trên đường về.
Nguyên nhân là do một chiếc buýt lớn đỗ trái phép giữa đường.
Sự việc này vốn không quá lớn, nhưng dính đến hai đội tuyển thủ nhà nghề, chẳng lâu sau đã bay thẳng lên hot search.
Nhưng hot search thì rất mơ hồ, video được quay bởi những người tình cờ có mặt tại hiện trường, rung lắc rất mạnh nên không nhìn thấy gì, cũng không thấy thương vong.
Trông thấy Úc Ninh ngây ngốc ngồi một chỗ, Tống Triệu không đành lòng vỗ vai cậu động viên, "Không sao, Ninh Ninh, mày đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, mày xem đuôi xe đều không bị va chạm quá mạnh..."
Chính mình nói ra nhưng Tống Triệu vẫn còn run sợ.
Tông xe liên hoàn thường là sự cố tai nạn xe cộ nghiêm trọng.
Sọ não Úc Ninh ẩn ẩn đau.
Cậu cảm thấy thật ra cơn cảm mạo vẫn chưa lui hết, sáng sớm khi hít thở vẫn có chút nghèn nghẹt, nhưng lúc này hô hấp đột nhiên thông suốt.
Nghe thấy Tống Triệu nói thế, cậu quay đầu lại, cầm lấy điện thoại Tống Triệu nhìn lướt qua.
Vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh như thường lệ.
Nhưng lại bình tĩnh quá mức.
Tống Triệu nhận ra, tay cậu đã bắt đầu run lên.
Cậu ta không biết Úc Ninh đang suy nghĩ gì.
Úc Ninh không nghĩ Lục Quyện sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Cậu chỉ lo lắng đôi tay Lục Quyện rất quan trọng, cổ rất quan trọng, xương cột sống quan trọng, hai chân rất quan trọng, nơi nào cũng rất quan trọng, nếu có chỗ nào bị thương, làm sao hắn có thể tiếp tục thi đấu.
Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn nói, muốn đánh đến khi không thể đánh nữa mới thôi.
Trong đầu Úc Ninh loạn cực kì.
Hai nữ sinh ngồi sau vẫn còn nói chuyện.
"Đi bệnh viện chưa?"
"Xong rồi xong rồi, phải làm sao bây giờ!" Nữ sinh vừa hét lên lúc này đã thật sự nức nở.
Đây là hai chiến đội chuyên nghiệp đó.
Trên weibo lúc này cũng đã hỏng bét.
【 Gì đây? Tại sao hai cái đội này lại cùng xuất hiện tại một hiện trường nạn xe cộ??? 】
【 Quan hệ của TVT và EVE trước giờ rất tốt mà 】
【 Huhuhu chồng em nhất định không được xảy ra chuyện 】
【 Cút fan nhan sắc cút mẹ đi! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn chồng chồng! Sự an toàn của các tuyển thủ chuyên nghiệp trong miệng mấy người chỉ xứng một chữ "chồng", thật là ngu ngốc, có biết tuyển thủ chuyên nghiệp dù bị thương ở bất cứ đâu thì cả đời này cũng sẽ vô dụng không? 】
【 khóc mẹ mày, còn chưa chắc chắn có phải hay không 】
Càng về sau, những lời mắng nhiếc lại càng khó coi.
Anti còn chưa ra trận, fans đã cãi nhau um xùm.
Mà trang chính thức của cả hai đội vẫn chưa có động thái lên tiếng.
Không biết là không có cách nào trả lời, hay cảm thấy việc này không cần thiết phải phản hồi.
Úc Ninh vội đọc mấy câu, chộp lấy điện thoại chạy vọt ra ngoài, vừa chạy vừa mở thông tin liên lạc của Lục Quyện.
Tống Triệu hô lên hai tiếng, "Đó là điện thoại tao mà!!!"
"Mày chờ tao một chút! Tao lái xe đưa mày đi! Mày biết bệnh viện nào không!"
"Ninh Ninh, mày bình tĩnh một chút." Nhà Tống Triệu giàu sụ, khi cậu ta thành niên đã sắm cho cậu một chiếc xe.
Hai người lao ra ngoài cổng trường.
"Tao rất bình tĩnh." Úc Ninh vừa gọi điện cho Lục Quyện, tốc độ chạy không có nửa điểm chững lại.
Điện thoại không thông, thậm chí còn truyền đến tiếng thuê bao.
Đáy lòng Úc Ninh từng chút lặng đi.
Cậu tự nhủ mình phải bình tĩnh.
Có thể là do điện thoại hết pin, hoặc có thể đã bất cẩn rơi bể.
Kết quả xấu nhất là điện thoại bị hỏng.
Người không thể xảy ra chuyện gì.
Nếu không thì tại sao trang chính thức vẫn chưa lên tiếng.
Cậu vẫn cảm thấy mình là một người bình tĩnh, ít nhất là ở thời điểm này.
Suy cho cùng vài ngày trước cậu vẫn còn luôn miệng nói sẽ không ở bên Lục Quyện, nhất định phải rời xa hắn.
Nhưng thực tế lúc này, cậu mới phát hiện mình không bình tĩnh nổi.
Đầu óc rối bời.
May thay, Úc Ninh thực sự đã tìm thấy bệnh viện mà họ đến.
Có người đã đăng bài trên weibo.
Dọc đường, Tống Triệu nói rất nhiều, cố gắng khuyên Úc Ninh phải bình tĩnh, nhưng trong lòng đã thầm đánh giá.
Nhìn cậu ấy kìa, tao sẽ không ở bên hắn, tao sợ cái này sợ cái kia, sợ mình không xứng với hắn.
Là cậu sai được chưa?
Quả nhiên miệng lưỡi đàn ông lừa người lừa quỷ.
Khi đến bệnh viện, Úc Ninh mới phát giác cả người mình toàn mồ hôi lạnh.
Trước cửa bệnh viện lúc này cũng loạn cực kì, đâu đâu cũng thấy người, phỏng chừng không ít fans đọc được bài viết trên weibo nên đã tập trung lại đây.
Úc Ninh đang nghĩ cách vào trong thì điện thoại của cậu reo lên.
Ban đầu cậu cũng không để ý mấy, đến khi Tống Triệu nhắc nhở mới biết.
Là tin nhắn từ Từ Mính.
Anh ta gửi cho cậu địa chỉ của bệnh viện, không nói gì hơn.
Lòng Úc Ninh càng lạnh.
Tại sao Lục Quyện không tự nhắn?
Nhưng địa chỉ Từ Mính gửi không phải bệnh viện này, xem ra các thành viên trong đội đã được phân tán ra.
Cũng có thể vì phòng ngừa có người tiết lộ tin tức.
Đến khi Từ Mính đến được bệnh viện kia, đã qua nửa tiếng.
Tống Triệu lái xe như bay, may là không gặp đèn giao thông.
Trước khi xuống xe, Úc Ninh không khỏi nhắc nhở Tống Triệu: "Lần sau đừng lái xe nhanh như vậy kẻo xảy ra chuyện."
Tống Triệu: "?"
Tất cả chuyện này là vì ai vậy?
Mày tự soi lại khuôn mặt trắng bệch của mày coi?
Nếu không phải ban ngày, tao còn tưởng mình gặp ma hiểu không?
Nhưng thực chất vẻ mặt của Úc Ninh, quá nửa là do bị Trống Triệu lái đến say xe.
Trong bệnh viện vẫn đông đúc như ngày thường.
Úc Ninh leo lên tầng Từ Mính chỉ dẫn, trên đường gặp rất nhiều bệnh nhân được đưa đến phòng cấp cứu.
Trong những người này, cũng có người vì tai nạn xe mà đưa vào đây, máu me đầy mặt, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Càng đến gần nơi Từ Mính chỉ, trái tim Úc Ninh càng đập nhanh.
Khi leo đến tầng năm, hai chân Úc Ninh như sắp rã ra.
Cậu dựa vào cầu thang thở hổn hển, vừa ngẩng đầu lên đã thấy giám đốc TVT Từ Mính đang nhìn mình với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Từ Mính dường như không có chút thương tích nào, ngoại trừ trên mặt có mấy vết xước, căn bản không cần băng bó.
Từ Mính dừng một chút, mới chậm chạp đi về phía cậu, khô khan chào hỏi, "Cậu đến rồi à."
Úc Ninh cũng không tính là quen biết anh, nhưng lúc này không còn để tâm đến phép lịch sự, chỉ gật đầu một cái, nhìn vào phòng bệnh, túm lấy góc áo của mình hỏi, "Lục Quyện đâu?"
Từ Mính "À" một tiếng, chỉ chỉ bên trong, trên mặt không có ý cười, "Bên trong."
Thấy dáng vẻ này của anh ta, lòng Úc Ninh càng trầm xuống.
Không có tâm trạng hỏi tại sao Từ Mính lại đột nhiên gửi định vị cho cậu.
Cửa phòng bệnh không đóng, dường như Từ Mính cố tình đứng ngoài cửa chờ cậu.
Ngay khi vọt vào phòng bệnh, Úc Ninh đứng chôn chân tại chỗ.
Trong phòng bệnh, Lục Quyện lặng lẽ ngồi cạnh giường bệnh, người nằm trên giường là huấn luyện viên TVT Giang Lâu, dường như Giang Lâu bị thương ở đầu và phải băng bó, nhưng chung quy vẫn bình an vô sự.
Trong thời gian ngắn có thể ngồi dậy như vậy, phỏng chừng không có chuyện gì.
Thấy cậu tiến vào, Giang Lâu có vẻ ngạc nhiên nhướn mày, sau đó nhìn sang Lục Quyện, dùng khẩu hình nói, "Bồ chú."
Lục Quyện không ngờ Úc Ninh sẽ đến.
Hắn vẫn ngồi trên ghế không đứng dậy, nhưng đã ngẩng lên nhìn Úc Ninh, chân mày nhíu lại.
Trên người hắn không có vết thương nào, chỉ có quần áo hơi rách.
"Sao em tới đây?" Đúng là Lục Quyện không biết chuyện Úc Ninh muốn tới.
Trông thấy dáng vẻ ấy của Lục Quyện, tâm trạng bất an của Úc Ninh cuối cùng đã hạ xuống.
Vào lúc này, tình huống rõ là vô cùng lúng túng.
Lúc trước còn từ chối đối phương, kết quả nghe nói người ta bị tai nạn thì ngựa không ngừng vó lao đến.
Trước sau trông có vẻ rất mâu thuẫn.
Úc Ninh đứng sững ở cửa, không cử động, khóe môi kéo lên, lúm đồng tiền bên phải như ẩn như hiện, khô khan cười, "Em nói em đi ngang qua, anh tin không?"
Hình tượng thường ngày của cậu đã bị phá hủy toàn bộ ngay thời khắc này.
Mới vừa hì hục leo cầu thang, trên xe lại toát mồ hôi lạnh, phần tóc mái đẫm nước bết vào trán.
Trên mặt cũng mang theo vệt đỏ vì vận động mạnh.
Lục Quyện nhướn mi, vẫn không đứng lên, chỉ cười khẽ, "Vậy à."
"Kẻ ngốc mới tin."
Úc Ninh: "..."
Úc Ninh lựa chọn ngậm miệng, nhưng có người khác ở đây, trực tiếp rời đi thì có vẻ quá bất lịch sự.
Lục Quyện đột nhiên vẫy tay với cậu, "Lại đây."
Trên giường bệnh, Giang Lâu không nhìn nổi nữa quay đi chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ.
Úc Ninh ngẩn người đứng tại chỗ, sau đó xấu hổ đến đỏ bừng tai, nhưng thấy động tác của Lục Quyện, cậu nhịn không được, tiến về phía trước mấy bước.
Khi đến gần, Úc Ninh mới nhận ra.
Không phải Lục Quyện không bị thương.
Nửa dưới ống quần bên phải của anh đã bị cắt mất, bắp chân lộ ra trong không khí, trên bắp chân có một vết thương không quá dài, sau khi bôi thuốc nhìn có chút dữ tợn, nhưng không chảy máu.
Úc Ninh dừng bước, không tiến lên nữa, cúi đầu nói, "Anh bị thương."
Lục Quyện ậm ừ, không quá để ý, "Một chút, không đụng đến gân cốt."
Thấy Úc Ninh không dám tiến lên, Lục Quyện liền đứng dậy.
Nhưng dù sao cũng là vết thương vừa mới bôi thuốc, hắn đột nhiên đứng dậy cũng có chút đau, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi hắn không đứng lên, hơi cau mày lại.
Úc Ninh vốn đang theo dõi chân hắn, tầm mắt dời lên gương mặt Lục Quyện.
Trái tim như bị hắn nắm lấy.
"Dáng vẻ của em sao lại giống như bạn trai xảy ra chuyện thế?" Trong lời nói Lục Quyện vẫn mang theo chút trêu chọc quen thuộc, nay còn lẫn theo ý đùa giỡn, chậm rãi đi về phía Úc Ninh.
Trên giường Giang Lâu yên lặng lườm một cái.
Mẹ, coi anh mày không tồn tại đấy à.
Úc Ninh cũng không phản bác.
Chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Lục Quyện.
Lục Quyện chưa kịp rửa mặt, còn dính chút vụn bụi, nhưng không ảnh hưởng đến nhan sắc hắn chút nào.
Không hiểu sao Úc Ninh lại nhớ đến bức ảnh cậu chụp hắn khi về quê.
Cũng may là Lục Quyện không có chuyện gì.
Bị thương một chút ở chân cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]