"Đèn ngoài hành lang bị tắt rồi sao?" Tống Dao hốt hoảng, bất giác hạ giọng xuống, "Ở đây ngoại trừ chúng ta...... còn có người khác nữa à?"
"Hai cô chờ trong phòng đi, để chúng tôi ra ngoài xem thử." Uông Tần ra hiệu cho Bùi Hàn và Đường Cửu cùng đi với mình. Mặc dù Đường Cửu rất sợ nhưng cũng ngại trốn trong phòng với hai cô gái, thế là thu hết can đảm đi ra ngoài. Đi ra cửa nhìn sang bên trái là cánh cửa sắt kia, không có gì bất thường. Sau đó nhìn sang bên phải......
Trong bóng tối có một gương mặt lờ mờ không rõ.
"A ——!!!"
Hắn không nhịn được hét toáng lên, người kia nghe hắn gào thì toàn thân run một cái, trong lúc nhất thời đứng sững tại chỗ. Bùi Hàn vội che chở hắn sau lưng rồi mò mẫm vách tường bật đèn hành lang lên.
Tống Dao và Ôn Ngữ Liễu cũng bị tiếng hét của Đường Cửu dẫn đến, chỉ thấy dưới ánh đèn yếu ớt trong hành lang có một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân, dáng người gầy gò, sắc mặt vàng ệch, tóc tai bù xù, vẻ mặt ngây ngốc. Mặc dù biết đây là staff làm NPC nhưng trong tình cảnh này vẫn khiến đám người rợn tóc gáy.
Uông Tần: "...... Anh là ai?"
Staff kia vừa bị Đường Cửu hù dọa, giờ nghe hỏi mới phản ứng được mình còn có lời thoại, vội vàng bày ra vẻ mặt điên khùng, há miệng trợn mắt lộ ra một nụ cười kinh dị.
"Lại mất thêm một người...... Ha ha...... Lại mất thêm một người!"
Hắn lặp đi lặp lại câu này, vừa cười vừa nện bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vut-bo-tra-cong/380825/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.