Chương trước
Chương sau
# Thôi Tử Minh mở studio riêng #
# Thôi Tử Minh và Tinh Doanh thanh lý hợp đồng#
Hai hạng đầu hot search đã khơi dậy lòng hiếu kỳ to lớn của quần chúng ăn dưa, lượng thảo luận tiếp tục tăng vọt. Nói chung minh tinh mở studio riêng là chuyện tốt vì sẽ có nhiều quyền tự chủ và lựa chọn hơn, có thể tự mình quyết định. Nhưng trong số bình luận có rất ít người chúc mừng, hầu hết đều cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu.
【 Thôi Tử Minh bị úng não à, nghĩ sao mà làm vậy?? Tinh Doanh đã cho anh ta chế độ đãi ngộ như Thái tử, thế mà anh ta lại muốn thanh lý hợp đồng? [Dấu chấm hỏi.jpg]】
【 Tục ngữ nói lưng dựa đại thụ hưởng bóng mát, huống chi Tinh Doanh còn là đại thụ che trời, thế mà Thôi Tử Minh cũng bỏ được, lợi hại thiệt [ Đầu chó ]】
【 Tui là fan Thôi gia nhưng cũng cảm thấy lựa chọn này của ca ca không sáng suốt cho lắm...... Tài nguyên Tinh Doanh cho ca ca cực kỳ hậu đãi, mỗi lần chọn kịch bản và vai diễn đều rất phù hợp, tui thấy công ty này có lương tâm nhất quả đất rồi đấy. Hơn nữa ca ca vẫn đang trong thời kỳ phát triển, làm một mình có vất vả quá không?】
【 Khỏi đoán cũng biết cãi nhau với Tinh Doanh nên mới tách ra. "Ám Hỏa" lúc đầu chuẩn bị cho Thôi Tử Minh cũng đẩy sang người khác, chắc Thôi Tử Minh bất mãn ấy mà.】
【 Antifan lầu trên biến đi! Ca ca chúng tôi có thực lực nên mới nổi tiếng chứ không cần dựa dẫm ai hết! Ca ca cố lên, công ty cùi bắp không cho tài nguyên nữa thì dẹp, tự chúng ta sẽ phát triển tốt hơn!![ Tim ][ Tim ][ Tim ]】
Thôi Tử Minh đọc bình luận, mắt không thấy tâm không phiền ném di động sang một bên.
Hắn cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Diệp Doanh đã quyết tâm vạch mặt hắn, không công khai những bức ảnh kia đã là may lắm rồi, sao có thể cho hắn thêm tài nguyên được?
Mặc dù ấm ức không cam lòng nhưng hắn không thể ngồi yên chờ chết, chỉ còn cách mở studio riêng.
Hắn bình tĩnh suy nghĩ, cảm thấy thật ra tình hình chưa đến nỗi bết bát lắm. Dù Diệp Doanh không cho hắn tài nguyên thì với địa vị và danh tiếng của hắn chẳng lẽ không có phim nào để đóng sao?
Nhưng ngay sau đó Thôi Tử Minh bàng hoàng phát hiện đúng là chẳng có phim nào mời hắn. Hắn bảo người đại diện liên hệ với mấy dự án lớn mà hắn nhìn trúng, có người từ chối thẳng, có người gọi hắn đi casting, lúc đầu rất hài lòng với biểu hiện của hắn nhưng hai ngày sau lại gọi điện nói đã tìm được diễn viên thích hợp hơn.
Thôi Tử Minh thẫn thờ nhìn chằm chằm điện thoại, đương nhiên hắn biết rõ đây không thể nào là trùng hợp.
Diệp Doanh thế mà quyết tâm đuổi tận giết tuyệt hắn!
Người đại diện cũng hết sức rầu rĩ, lúc đầu cứ tưởng ra riêng sẽ là biển rộng trời cao mặc chim bay, ai ngờ lại biến thành gà bị nhổ lông, muốn bay nhảy một chút cũng khó. Hắn hiến kế cho Thôi Tử Minh: "Hay là chúng ta đừng tìm phim lớn nữa mà thử tìm các phim nhỏ hơn xem sao? Còn không thì đóng phim truyền hình?"
Thôi Tử Minh bác bỏ ngay lập tức.
Hắn đã quen đóng phim lớn thì sao có thể chấp nhận những bộ phim tầm thường kia được?
Suy nghĩ hồi lâu, hắn gọi một cú điện thoại rồi dịu dàng hỏi: "Thiến Thiến, đêm nay có rảnh không?"
Tối đó hắn mặc bộ vest mới đặt may theo yêu cầu, mua bó hoa hồng rồi đến chung cư lúc trước hẹn hò với Hàn Thiến. Vừa vào cửa đã thấy mỹ nữ đứng chờ sẵn.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười dịu dàng, đang định tặng hoa thì Hàn Thiến đã nhanh chân đi tới chỗ hắn rồi không nói hai lời quăng cho hắn một cái tát như trời giáng.
"Cặn bã! Rác rưởi!" Hàn Thiến nghiến răng nghiến lợi, "Bà đây đúng là mù mắt mới thích nổi loại người như anh!" Nếu không phải Tiểu Diệp tổng nói cho cô biết thì giờ cô vẫn đang bị tên tra nam này xỏ mũi!
Không đợi Thôi Tử Minh há miệng giải thích, Hàn Thiến đã lạnh lùng phất tay. Mấy vệ sĩ áo đen lập tức xông tới túm lấy Thôi Tử Minh lôi vào nhà.
"Tẩn cho anh ta một trận, đừng để chết là được." Hàn Thiến mở cửa rồi quay đầu dặn dò, "Còn nữa, đánh xong nhớ tra hỏi mật mã thẻ ngân hàng của anh ta rồi rút hết số tiền tôi từng gửi cho anh ta, một xu cũng không được thiếu."
"Vâng, đại tiểu thư!"
——
"Ám Hỏa" quay gần hai tháng rốt cuộc đóng máy.
Đêm đó cả đoàn phim đi dự tiệc mừng công, Đường Cửu là một trong các diễn viên nên tất nhiên cũng góp mặt, hắn được mọi người kính rượu tới tấp, mặc dù Bùi Hàn đã uống dùm hắn khá nhiều nhưng cuối cùng vẫn say khướt.
Dù sao tửu lượng của hắn cao lắm cũng chỉ ba ly.
"Này, ai đưa cháu về?" Lưu Đông Bình cũng uống nhiều nên nói năng lộn xộn, "Trợ..... trợ lý của cháu đâu?"
Đường Cửu chóng mặt chưa kịp lên tiếng thì Bùi Hàn đã nắm cánh tay đỡ hắn dậy: "Cháu đưa cậu ấy về ạ."
"Ừ ừ." Lưu Đông Bình yên tâm huơ tay, "Bùi tiểu tử là người đáng tin cậy......"
Gương mặt Đường Cửu đỏ hồng, ánh mắt mờ mịt, đứng cũng không vững, Bùi Hàn gần như ôm hắn ra cửa khách sạn, sau đó gọi tài xế chở về dùm.
Tài xế là một thanh niên trẻ tuổi, nhanh nhảu hỏi: "Hai vị đi đâu ạ?"
Bùi Hàn ngồi phía sau vỗ nhẹ Đường Cửu, thấy hai mắt hắn mở không ra thì nhẹ giọng bảo hắn: "Nói địa chỉ kìa."
Đường Cửu chậm chạp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Số 53 khu Phồn Hoa."
Đây chính là địa chỉ nhà hắn ở thế giới thực.
Bùi Hàn thoáng sửng sốt rồi quay đầu bảo tài xế: "Cư xá Vịnh Kim Thủy, cám ơn."
Tài xế vâng dạ lái xe đi.
Đường Cửu từ từ nhắm mắt dựa vai Bùi Hàn ngủ, một lát sau đột nhiên nhíu mày lầm bầm: "Nóng......" Sau đó muốn cởi áo vest ra. Bùi Hàn giữ tay hắn lại dỗ dành: "Ngoan, về nhà rồi cởi."
Đường Cửu lại gọi tên ai đó, mang theo vẻ lười biếng và tùy hứng đã quen được nuông chiều: "Anh cởi cho em đi......"
Bùi Hàn nghe thấy cách xưng hô kia thì ánh mắt tối đi, khóe môi hiện lên ý cười: "Được, anh cởi cho em."
Lúc này Đường Cửu mới hài lòng ôm eo Bùi Hàn rồi nằm gối đầu lên đùi y.
Tài xế phía trước cố gắng giữ nguyên nụ cười.
Mẹ nó, hai tên gay này còn dính nhau như thế nữa!
Quan trọng là hắn nghe xong lại thấy ngọt ngào mới chết chứ!
Xe đến Vịnh Kim Thủy, Bùi Hàn trả tiền rồi nói cám ơn, sau đó bế Đường Cửu vào cư xá. Mãi đến khi vào nhà đặt hắn xuống ghế salon, Đường Cửu mới mơ màng tỉnh lại.
Hắn nhìn quanh một lượt, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Hình như đây đâu phải nhà em."
"Đây là nhà anh." Bùi Hàn cởi áo khoác, "Em có tìm được nhà mình đâu."
Đường Cửu ngây ngốc "ồ" một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Bùi Hàn thật lâu với ánh mắt si mê: "Em nhớ anh lắm."
Chỉ mỗi câu này thôi đã gợi lên cảm xúc của Bùi Hàn, y quỳ một chân trên ghế salon rồi cúi đầu nhìn Đường Cửu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, thấp giọng nói: "Anh cũng nhớ em."
Đường Cửu được đáp lại thì vô cùng vui vẻ. Hắn thật sự rất nhớ Bùi Hàn, gần hai tháng nay chỉ gặp nhau lác đác mấy lần, thời gian nói chuyện còn hạn hẹp huống chi là làm chuyện thân mật khác.
Hắn vô thức nhìn chằm chằm đôi môi Bùi Hàn, môi mỏng sắc nét, vì đêm nay uống rượu nên đỏ mọng lấp lánh nhìn rất muốn hôn.
Phải rồi, đã lâu như vậy mà hắn và Bùi Hàn chỉ mới hôn một lần duy nhất.
Đường Cửu lặng lẽ nuốt nước bọt, muốn hôn y nhưng lại sợ mình giống như kẻ háo sắc.
Không đúng...... Đầu óc hắn quay mòng mòng, hình như lúc trước hắn và Bùi Hàn đã ký hợp đồng rồi mà.
Đúng, hắn đã bao nuôi Bùi Hàn!
Đường Cửu lập tức tự tin lên hẳn. Bùi Hàn là người của hắn, hắn muốn hôn thì hôn chứ!
"Em cho anh tài nguyên tốt như vậy," Đường Cửu cố gắng làm cho ý đồ mờ ám của mình có vẻ quang minh chính đại một chút, thế là bắt chước lời thoại của tổng tài bá đạo, "Có phải anh cũng nên thực hiện nghĩa vụ của mình rồi không?"
Hắn tự thấy mình rất bá đạo nhưng hoàn toàn không biết khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đỏ rực, vì uống say nên ánh mắt linh động thường ngày trở nên ngây ngốc đáng yêu, lại nũng nịu nói ra câu này, trong mắt người nào đó quả thực là quyến rũ mê người.
Ngón tay Bùi Hàn nhẹ nhàng lướt từ gò má đến bờ môi hắn: "Ừ. Em muốn gì nào?"
Đường Cửu đáp ngay không cần nghĩ ngợi: "Hôn em đi!"
Khóe môi Bùi Hàn khẽ cong, nói nhỏ một câu "tuân lệnh" rồi đưa tay nâng cằm hắn nghiêng đầu hôn lên.
Đường Cửu không biết mình uống quá nhiều hay Bùi Hàn hôn quá sâu. Hắn hơi ngạt thở, cả người như đang bay bổng trên mây, toàn thân mềm nhũn vô lực, chỉ có thể cảm nhận được môi lưỡi Bùi Hàn ấm áp mềm mại, trong ôn nhu mang theo sự bá đạo làm hắn thích cực kỳ.
Hắn thở hổn hển, đuôi mắt ửng đỏ. Bùi Hàn cúi nhìn đôi môi hắn đã bị mút đỏ như hoa đào, căng mọng ướt át như thể chỉ cần vò nhẹ là có thể ứa ra nước ngọt. Y nhịn không được mút một cái lên cánh hoa đào kia rồi hỏi: "Thích không?"
Đường Cửu thật thà gật đầu lia lịa: "Thích......"
Bùi Hàn khẽ mỉm cười dời ngón tay xuống cổ áo sơmi của Đường Cửu, chỉ cần động nhẹ là có thể cởi nút áo ra.
Ánh mắt y sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng trong thời khắc này trở nên quyến rũ lạ kỳ, thanh âm khàn khàn mê hoặc lòng người.
"Vậy Tiểu Diệp tổng có cần phục vụ gì khác nữa không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Chẳng biết mọi người có phát hiện ra không
Trên xe Cửu Cửu đã gọi Mr. Krabs
Đây là sự ỷ lại và tin tưởng vô điều kiện của hắn đối với Cua Cua nhà mình mỗi lần uống say =w=
Chỉ tội nghiệp bạn Tạ nào đó
Mỗi lần Cửu Cửu bảo y cởi áo cho mình thì y đều cởi
Cởi nhưng lại không thể ăn......
Haizzz
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.