Đối phương tựa như không ngờ hắn đột nhiên quay lại nên thần sắc có chút chật vật, vội vàng lau nước mắt rồi nghiêng mặt sang bên.
Yến Ngọc Hiên kinh ngạc nhìn y chằm chằm, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Lâm Cẩn Chi chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt hắn. Người này quá mạnh mẽ, năm đó cùng hắn ra chiến trường trúng một mũi tên trí mạng, quân y nhổ mũi tên ra khiến y đau đến chết đi sống lại mà cũng không chịu rên một tiếng. Mấy năm nay trong cung lời đồn đại ác ý bên tai không dứt, đối phương cũng chỉ im lặng, chưa bao giờ ủy khuất kể lể với hắn một câu. Thậm chí có khi trên giường bị ức hiếp cũng chỉ đỏ lên hốc mắt, quật cường không chịu xin tha, để Yến Ngọc Hiên vừa yêu vừa hận.
Nhưng bây giờ Lâm Cẩn Chi lại khóc.
Y nghiêng mặt, hốc mắt ửng đỏ, dù đã cố hết sức khống chế mình nhưng nước mắt lại trái ý muốn của chủ nhân nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn kia, thầm nói lên thân thể này đang gánh chịu nỗi bi ai và tuyệt vọng tột cùng.
Yến Ngọc Hiên lập tức bị chấn động bởi dáng vẻ yếu đuối chưa bao giờ thấy của y, trong lòng hỗn loạn, đưa tay ôm chặt y vào ngực, ngữ khí trở nên ôn nhu hiếm thấy: "Sao lại khóc thế này? Nói trẫm nghe, làm sao vậy?"
Người trong ngực dường như xấu hổ vì sự thất thố của mình nên lặng lẽ quay đầu tránh né, lại bị Yến Ngọc Hiên giữ chặt cằm bắt y nhìn vào mắt hắn: "Cẩn Chi, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vut-bo-tra-cong/275983/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.