Chương trước
Chương sau
Giản Nịnh còn định nói gì đó với Diệp Manh, nhưng mà Diệp Manh lại không muốn nghe cô nói đã lập tức kéo con trai đi xuống.

Giản Nịnh thấy cảnh này bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà cô cũng không còn cách nào khác. Diệp Manh đắm chìm trong thế giới riêng của cô ta, trong lòng cô ta vẫn luôn oán trách cô, làm sao có thể nghe cô nói được.

Cho dù cô có nói gì đi chăng nữa Diệp Manh đều sẽ bỏ ngoài tai, không tin tưởng, Dù gì thì người cũng đã đi, Giản Nịnh cũng mặc kệ.

Giản Nịnh ra ngoài mua đồ ăn. Tô Ngang buổi trưa không về ăn cơm, mãi tới buổi chiều tan ca anh mới về. Lúc anh về nhà Giản Nịnh đã cơm nước xong xuôi, anh rửa tay xong đi ra ăn cơm. Giản Nịnh hiếu kỳ hỏi anh: "Chuyện Diệp Manh dọn đi anh biết không? Là do anh sao?"

Tô Ngang thẳng thắn đáp: "Đúng vậy. Cô ta bắt nạt vợ anh, làm cho vợ anh phải chịu ấm ức, anh có thể nhịn được sao? Anh đã đi nói chuyện rõ ràng với cô ta, cũng đã kịp thời báo cáo với cấp trên. Từ sau khi chồng cô ta mất, tính tình cô ta bắt đầu trở nên kỳ lạ, có lẽ là do trước đây anh giúp đỡ hai mẹ con cô ta nên cô ta bắt đầu nuôi hy vọng nên cô ta mới hiểu lầm. Anh đã nói với cô ta đừng làm phiền anh nữa, vợ của anh rất khó dỗ."

Giản Nịnh nghe anh nói xong thì bật cười, anh nói vậy người nào không biết còn cho rằng cô chính là một con cọp cái, đâu có phóng đại như anh nói đâu?

Chẳng qua là giải quyết xong rồi, không còn gặp lại con cọp cái kia nữa là Giản Nịnh đã thấy rất vui rồi.

Trước kia thái độ của cô với Tô Ngang rất kém, còn bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.

Buổi tối nào trở về anh cũng đều được ăn đồ ăn mà cô nấu.

...

Giản Nịnh phát hiện cô qua bên này ở hai tháng tình cảm giữa anh và cô càng ngày càng thắm thiết, có thể là sau khi cãi nhau xong lại càng thêm mặn nồng.

Người ta thường nói có vợ chồng nào mà lại không cãi nhau, cãi xong rồi tình cảm lại càng gắn bó hơn. Hiện tại cô đã tin rồi.

Hơn hết vẫn là do cô đã nghĩ ra biện pháp giới hạn chỉ cho anh một tuần được làm ba lần. Lại cộng thêm lần trước cãi nhau với Tô Ngang nên anh cũng không dám quá khích, muốn làm gì cũng đều làm trong phòng. Tuy là thời gian vẫn kéo dài, tư thế khiến người ta mệt mỏi vô cùng nhưng mà chỉ cần là ở trong phòng thì Giản Nịnh đều không tức giận.

Ngày tháng bên nhau trôi qua rất nhanh, lúc vừa mới tới cô còn chưa thích ứng được, cảm thấy rất vô vị, nhưng mà ở lâu rồi quen, dần dần cô cũng thích nghi được với sinh hoạt ở nơi này.

Một ngày bình thường của anh và cô rất đơn giản, không có gì quá sôi nổi. Cô ở nhà nấu cơm, Tô Ngang đi làm, anh về nhà thì hai người cùng ăn cơm, cùng nhau xem ti vi, một tuần "làm" ba lần. Thỉnh thoảng cả hai sẽ cùng nhau đi tản bộ, nếu anh có thời gian rảnh sẽ đưa cô đi xem phim.

Mặc dù rất giản dị nhưng mà tình cảm theo đó vun đắp rất nhanh, Giản Nịnh thấy thời gian hai tháng vừa chớp mắt đã qua mất, cô phải về rồi.

Cô làm giáo viên, nhất định phải chuẩn bị sắp xếp công việc cho nên phải về trước một tuần.

Những ngày tháng bình đạm trôi qua đã khiến Tô Ngang quên mất hai người đang yêu xa. Lúc này trường học chuẩn bị khai giảng, Giản Nịnh phải đi về, anh cực kỳ tiếc nuối, lúc anh nhìn Giản Nịnh biểu cảm còn có chút ai oán.



Giản Nịnh thấy anh giận dỗi bèn đưa tay ôm mặt anh dỗ dành: "Em có thời gian rảnh sẽ qua thăm anh mà."

Trong lòng Tô Ngang vẫn thấy khó chịu. Dù gì hai người đã bên nhau hai tháng, bây giờ bà xã đột ngột phải đi dĩ nhiên là anh không chịu được. Tối hôm nay Giản Nịnh để cho anh mặc sức mà làm.

Muốn làm cái gì thì làm cái đó, làm bao nhiêu lần cũng được, ai mà biết được lần sau gặp mặt là lúc nào.

Tô Ngang thật sự là không buông tha cho cô, bắt cô mặc quần áo của anh vào rồi kéo cô lên giường làm một trận ra trò.

Ban đầu Giản Nịnh đã đồng ý với anh, anh muốn làm gì cũng được, nhưng rồi cô nhận ra Tô Ngang thật sự là quá mạnh mẽ, cô chịu không nổi, cảm giác huyệt nhỏ bị cắm đến tê rần.

Cô kiên quyết chạy trốn nhưng lại bị Tô Ngang bắt ngược về, muốn trốn cũng không trốn được.

...

Giản Nịnh sau khi về nhà được một tháng mới phát hiện mình đã mang thai. Từ sau khi cô trở về cả hai đều rất bận rộn, cho dù như thế hai người vẫn cố gắng duy trì thói quen nói chuyện với nhau mỗi tối. Nói cho cùng, hai người yêu xa nếu mỗi tối không nói chuyện với nhau sẽ rất khó duy trì tình cảm.

Khoảng thời gian chuẩn bị cho khai giảng thật sự là bận tối tăm mặt mũi. Năm ngoái cô đang dạy lớp Một, sau đó nhà trường thấy được nề nếp của học sinh nên quyết định cho cô theo đám nhóc lên dạy lớp Hai, thế nên công việc cũng bận rộn hơn trước không ít.

Trong văn phòng dạo này có chuyện vui. Cô giáo Lý trước kia vẫn luôn khó chịu với cô gần đây vừa mới kết hôn.

Đối tượng lần này của cô ấy là một quân nhân. Trước đây cô ấy thèm thuồng nhìn ông xã quân nhân của người ta, muốn tìm một người như vậy, không nghĩ tới cô ấy vậy mà lại tìm được thật.

Nghe kể rằng hai người họ đều là tái hôn cho nên rất hòa hợp với nhau, ở bên nhau chưa được bao lâu thì đã kết hôn.

Cô giáo Lý còn đặc biệt phát kẹo mừng cho cô, ý tứ khoe khoang rõ như ban ngày.

Có vẻ như đã trải qua một lần thất bại cho nên bây giờ cô ấy rất cẩn thận, sau khi xác định được phương diện kia của đối phương ổn thỏa mới quyết định kết hôn. Lúc phát kẹo cưới cho cô, cô ấy còn nói rất vui vẻ: "Cô Giản này, bây giờ tôi đã kết hôn rồi. Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao cô lại tìm một người quân nhân làm chồng, thật sự rất lợi hại, đúng là phúc phận trời cho. Tôi đã cảm nhận được cái phúc đó rồi."

Giản Nịnh thân là người phụ nữ đã có gia đình, nghe được lời này của cô ấy đương nhiên là đã sáng tỏ.

Xem ra là cô giáo Lý đã kiểm chứng được người đàn ông đó không có vấn đề, thậm chí là phục vụ cô ấy rất thoải mái nên mới kết hôn với người ta.

Giản Nịnh với cô ấy chẳng có thù oán gì, lại nghĩ ngày vui như vậy nói gì cũng không hay bằng chúc mừng cho cô ấy.



Giản Nịnh dạo gần đây ăn uống không được ngon miệng, buổi sáng với buổi trưa không ăn được bao nhiêu. Tuy rằng đồ ăn rất phong phú nhưng cô lại thấy ăn không vô. Mà bây giờ nhìn thấy kẹo cưới cô lại thấy khá ngon miệng, còn ăn được mấy viên kẹo chua chua ngọt ngọt.

Cô đang ăn kẹo lại đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Cảm giác buồn nôn này cũng không phải mới gặp lần đầu.

Suốt cả tuần nay quả thật rất kỳ lạ. Không biết có phải là do cơ thể cô không khỏe hay không mà sáng nào thức dậy cô cũng thấy buồn nôn, tới bây giờ cũng còn buồn nôn.

Trong phòng có người đã sinh con, thấy dáng vẻ buồn nôn khó chịu của Giản Nịnh bèn lên tiếng hỏi thăm: "Cô Giản, lần trước nghe cô nói hai vợ chồng muốn sinh con đúng không? Có khi nào là có rồi không?"

Giản Nịnh đang uống nước, muốn cố gắng đè xuống cảm giác buồn nôn, nghe được câu này của cô ấy thì sững sờ một lúc. Tính đi tính lại thì ba tháng trước cô đã tới đơn vị thăm anh ấy.

Sau khi tới đơn vị rồi, lúc hai người làm chuyện đó cũng không sử dụng biện pháp gì bởi vì chủ yếu do cô với anh đều muốn sinh con.

Lần trước Tô Ngang còn gọi điện về nói với cô là hai người tiết kiệm được tận hai cái cơ.

Nghe theo lời của cô giáo kia Giản Nịnh nhẩm tính lại chu kỳ kinh nguyệt của mình.

Hình như là đã hơn hai tháng không có rồi, cô choáng váng.

Hơn nữa trước đây chu kỳ của cô cũng không đều, có khi sẽ bị trễ cho nên cô cũng không để ý lắm.

Bây giờ nhìn lại mọi thứ, hình như cô thật sự mang thai rồi.

Cô hơi căng thẳng, vội đi xin phép cấp trên nghỉ buổi chiều để đi bệnh viện kiểm tra.

Lúc ngồi chờ trong bệnh viện, lòng cô cứ thấp thỏm không yên.

Kết quả giống y như cô nghĩ, cô thật sự có thai rồi. Tính toán thời gian, quả nhiên là lúc vừa mới tới đơn vị thăm anh đã có.

Giản Nịnh chưa từng trải qua chuyện này, sau khi biết bản thân mang thai cô lại ngồi ngây ngốc trên ghế chờ ở hành lang bệnh viện một lúc lâu.

Mãi một hồi cô mới nhận ra mình đã mang thai rồi.

Chờ đến buổi tối, lúc nào Tô Ngang có thời gian rảnh nói chuyện cô mới nói cho anh biết tin này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.