Giản Nịnh bị Tô Ngang chọc giận nên bực bội vô cùng, đào hoa của anh vậy mà lại tốt như thế, ngay cả một người quả phụ cũng xem trọng anh. Đây là muốn anh tiếp tục làm việc trượng nghĩa, con trai cũng đã đưa tới cửa rồi, có thể không lâu nữa sẽ đổi từ gọi chú thành gọi bố cho xem.
Tô Ngang có chết cũng không dám ăn. Dù sao nhìn thấy Giản Nịnh như vậy khiến anh hoài nghi có khi nào mì xào đậu que này có bỏ độc hay không, thế nên anh đem món mì xào đậu que ấy đồ bỏ.
Giản Nịnh thấy anh vứt mì xào đậu đi thì hỏi: “Sao anh không ăn thế? Đây không phải là ý tốt của nhà người ta sao? Anh làm như thế là không tốt với người ta đâu.”
Tô Ngang nghe cô nói nào có dám ăn, sợ chết đi được.
Anh nói: “Anh không thích ăn mì xào đậu que, anh chỉ thích đồ ăn của em nấu thôi. Anh tới nhà ăn ăn vậy.”
Giản Nịnh chả thèm tin lời anh nói, miệng lưỡi đàn ông đúng thật là. Mới vừa rồi bạn nhỏ kia đã nói anh thích nhất là món mì xào đậu que của mẹ nó làm, bây giờ anh lại nói là không thích, ai mà tin cho nổi.
Nghĩ như vậy Giản Nịnh tức vô cùng nhưng lại không nói được gì, nói ra thì anh lại cho là cô bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa cô đã nói muốn ly hôn với Tô Ngang, cái gì cần nói cũng đã nói hết rồi.
Cô ở đây ghen tuông vớ vẩn để người ta cười vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-voi-va-ket-hon/3356140/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.