An ninh trong khu tập thể được đảm bảo tuyệt đối thế nên đám trẻ con có thể tự do chơi đùa mà phụ huynh không cần phải nơm nớp lo sợ.
Giản Nịnh được Tô Ngang dắt lên lầu, căn phòng mà họ được cấp nằm ở tầng giữa. Trên đường đi lên hai người gặp rất nhiều chị dâu đang ở nhà, các chị ấy thấy cô đều vui vẻ chào hỏi.
Tô Ngang nghĩ Giản Nịnh ở lại đây khoảng đâu đó một tuần, không được ra ngoài dạo chơi thì chỉ có thể ở trong khu tập thể này nên nói với Giản Nịnh: "Em ở đây mà buồn có thể qua tìm mấy chị dâu khác nói chuyện, mấy chị dâu ở đây ai cũng hòa đồng, thân thiện cả. Nếu như muốn đi chơi cũng có thể đi cùng các chị ấy. Lúc kết hôn anh đã dùng hết ngày phép nên không thể dẫn em đi chơi được, nhưng mà em với các chị ấy ra ngoài vẫn được. Hàng xóm ở xung quanh đây đều là đồng đội của anh."
Nghe anh nói vậy Giản Nịnh ngoài mặt thì gật đầu lấy lệ nhưng trong lòng vẫn còn đắn đo. Dù gì cũng không quen biết với người ta, tính cách của cô lại hơi chống đối xã hội, cô chỉ sợ bản thân lỡ lời khiến người ta không vui.
Cô cũng không muốn đi đâu cả, chỉ muốn được ở bên cạnh anh là đủ rồi, nếu cảm thấy chán thì cô có thể xem tivi mà.
Tô Ngang lấy từ trong mớ túi lớn túi nhỏ kia ra một đôi dép để cô thay, anh nói: "Em muốn trang trí thì có thể mua thêm mấy món đồ gì đó đi. Anh chỉ mới mua đồ cần dùng, còn chưa trang trí lại đâu."
Một người đàn ông như anh không biết phải trang trí nhà cửa như thế nào, Giản Nịnh lại rất thích mua hoa và đồ trang trí, lúc vừa mới kết hôn xong cả ngồi nhà đều là do Giản Nịnh trang trí lại, nhìn tràn đầy sức sống.
Giản Nịnh mang dép lê đi vào trong bếp, cô hỏi mấy người anh em của anh chừng nào thì tan làm để còn kịp nấu nướng. Nhiều người như thế sợ là phải xào thêm rau mới đủ.
Tô Ngang nhìn đồng hồ nói còn một tiếng nữa, nói xong anh cũng đi vào bếp giúp cô một tay.
Hai người bận rộn trong bếp cả buổi, một tiếng sau khách khứa đã ở bên ngoài gõ cửa. Vừa ngửi được mùi thơm thì mọi người cũng đã đem đồ uống tới.
Bởi vì ngày mai phải dậy sớm cho nên không thể uống rượu, mọi người không dám uống rượu thế nên đã mua rất nhiều loại nước uống mang lên.
Tô Ngang ra mở cửa mời khách vào nhà. Khách đến nhà rất đông, phần lớn đều là người ở khu tập thể bên này, bạn gái hay vợ của các đồng đội đều tới, chẳng mấy chốc trong nhà đã náo nhiệt hẳn lên.
Giản Nịnh đứng cạnh Tô Ngang, Tô Ngang dẫn cô đi chào hỏi mọi người. Mọi người ai cũng rất nhiệt tình thế nên chỉ một lúc sau là đã trò chuyện rôm rả.
Nhiều người đông vui nên mọi người mua thêm thịt nướng để ăn.
Sau khi qua hàng xóm mượn thêm hai cái bàn, mười mấy người cùng nhau ngồi xuống ăn uống cực kỳ náo nhiệt.
Tô Ngang giới thiệu từng người cho Giản Nịnh. Lúc nãy cô vừa mới chào hỏi họ xong, trí nhớ của Giản Nịnh rất tốt nên nhớ rất rõ, không nhầm lẫn ai cả nên thế nên mọi người đều rất vui.
Vừa ăn uống vừa tán gẫu chẳng mấy chốc không khí trong nhà vô cùng sôi nổi.
Cuộc sống của Giản Nịnh thật sự rất tẻ nhạt, cô chưa từng ăn uống với nhiều người như thế này. Mấy chị dâu ở đây ai cũng dễ gần, các chị ấy đến ngồi ngay bên Giản Nịnh vừa ăn vừa trò chuyện với cô.
Có chị dâu còn phàn nàn với cô: "Làm vợ quân nhân thật ra rất mệt mỏi, chồng không thể ở bên cạnh thường xuyên, em có nghĩ sau này sẽ chuyển sang khu tập thể không? Nếu em chuyển sang đây sẽ không vất vả nữa, có chồng ở bên cạnh vẫn tốt hơn, sau này có con rồi mà chồng không ở cạnh sẽ vất vả lắm đấy.”
Hiện tại Giản Nịnh đang có việc làm dĩ nhiên là không thể chuyển sang ngay lập tức được. Nhưng cô không dám nói trước chuyện tương lai nên chỉ nói vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này.
Cũng có một chị dâu khác tò mò hỏi: “Bọn em định bao giờ sinh con thế? Vừa mới kết hôn chắc không vội sinh con rồi."
Giản Nịnh với Tô Ngang vừa mới kết hôn là đúng nhưng mà tuổi tác của cô với anh cũng không còn nhỏ nữa. Ý của hai bên gia đình chính là muốn hai người trước ba mươi tuổi phải có con, Giản Nịnh cũng có dự định như vậy.
Dép trong nhà anh mua cho cô là màu hồng, bây giờ đến ngay cả chăn ga gối đệm trên giường cũng toàn là màu hồng,a lại còn có cả viền ren...
Nếu không phải chăn nệm trong nhà Tô Ngang bình thường đều có màu xanh lam thì chắc hẳn cô đã hoài nghi có khi nào anh là người bị cuồng màu hồng hay không..
Nếu không tại sao lại bày biện cả căn phòng trở nên “hường phấn” như thế này làm gì?
Người đàn ông cao lớn Tô Ngang rất nhanh đã tắm xong đi ra ngoài, thấy Giản Nịnh đang nhìn chằm chằm vào giường ngủ, anh bỗng chốc trở nên lúng túng đưa tay lên sờ sau gáy: "Lần trước anh tới dọn dẹp nhà cửa có gặp chị dâu nhà bên cạnh, chị ấy nói với anh phụ nữ ai cũng thích màu hồng nhạt này, bảo anh nên mua đồ có màu này nên anh mua theo lời chị ấy. Em không thích à?"
Giản Nịnh thật sự thích màu hồng thật nhưng không có nghĩa là chỉ có một mình cô thích là được. Nói gì thì cái giường này cũng là hai người cùng nằm, một cái giường toàn màu hồng thế này anh có thể chịu được à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]