Trần Gia Minh nghe lời cảm kích của Hoắc Đình Sâm trong điện thoại.
Không biết tại sao, bây giờ anh ta không những không cảm nhận được sự cảm kích của Hoắc Đình Sâm, thậm chí còn không biết sao sau lưng có một trận gió lạnh âm trầm thổi từ đâu đến.
Trần Gia Minh cứng đờ ngắt điện thoại, nhịn không được rùng mình lạnh lẽo.
Hoắc Đình Sâm đặt ống nghe xuống, quay đầu, nhìn Cố Chi đã mặc đồ chỉnh tề.
Mặt đen rồi.
Anh kéo Cố Chi qua, kéo vào trong lồng ngực mình, chưa từ bỏ ý định nói: "Tiếp tục."
Cố Chi chau mày, đẩy Hoắc Đình Sâm một cái: "Tiếp tục cái gì? Thuyền và hàng đều đã tìm được rồi anh còn nghĩ cái gì nữa."
Hoắc Đình Sâm hướng về nơi mềm mại nào đó trên người cô ép ép, làm cho cô cảm nhận được biến hóa của nơi đó, bộ dáng như rất tủi thân: "Vậy em liền không quan tâm đến tôi nữa?"
Cố Chi híp híp mắt, cuối cùng không tim không phổi: "Không nha."
Hoắc Đình Sâm nhìn bộ dáng không tim không phổi của cô tức đến khổ não, cuối cùng cắn vành tai của Cố Chi một cái, cho hả giận lại như kì kèo.
Ngày hôm sau, Trần Gia Minh nhận được nhiệm của của Hoắc Đình Sâm, muốn anh ta tạm thời đến Châu Phi công tác.
Trần Gia Minh tròn mắt há miệng nhìn Châu Phi ở bên kia đại dương trên bản đồ thế giới: "Hoắc, Hoắc tổng."
Anh ta không biết mình đã làm sai cái gì, nhưng anh ta cho rằng mình cần lên tiếng cứu vãn một chút.
Hoắc Đình Sâm cười rất thân thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vo-be-trung-so/1715206/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.