Người ta thường nói biết chữ tốt hơn không biết chữ, nhưng thật ra, đôi khi không biết chữ lại tốt hơn biết vài chữ nhiều. Không biết chữ sẽ không đọc được câu kia, sẽ mơ hồ bỏ qua, nhưng cô đã nhận ra bốn chữ, trong đó còn có tên cô, giờ tò mò chết đi được.
Có điều trừ cô ra, căn biệt thự chỉ còn ba người hầu và một tài xế, Cố Chi vẫn cảm thấy mình là người có văn hoá nhất trong nhà…
Cố Chi nhìn tờ báo, nghĩ ngợi một hồi, đành gọi điện thoại cầu cứu Cổ Dụ Phàm.
Sau khi Cố Chi nói mục đích của cuộc gọi cho Cổ Dụ Phàm, cách một đầu điện thoại, cô cũng nghe thấy ông ta đang nén cười.
Cố Chi sượng mặt: “Đừng cười nữa, ông mau nói đi.”
Cổ Dụ Phàm bới tờ “Quý cô hôm nay” ra từ đống báo, đọc cho Cố Chi nghe: “Tiêu đề là… ừm… Làm sao để mua quần áo như trên người Cố Chi.”
Cố Chi: “…” Chỉ có thế thôi à?
Cổ Dụ Phàm đọc lướt qua nội dung: “Báo nói kiểu dáng và hoa văn sườn xám cô mặc rất đẹp, cả bài phân tích phong cách và tay nghề của cửa tiệm may sườn xám cho cô, tò mò không biết có thể mua ở đâu…”
Cố Chi “A” một tiếng, hơi đắc ý: “Tôi tự tìm thợ may đấy, kiểu dáng cũng do tôi chọn nốt, không mua được đâu.”
Cổ Dụ Phàm duỗi lưng: “Vậy chắc nhóm thợ may ở Thượng Hải phải bận rộn một phen rồi.”
Quả nhiên, khi Cố Chi ra ngoài, cô phát hiện rất nhiều chị em phái nữ cầm báo đứng chật các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vo-be-trung-so/1715160/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.