Cố Hi Đình và Hạ Yến sóng vai nhau đi trên phố, ánh nắng nhẹ nhàng buông xuống qua những chiếc lá ngô đồng vàng ươm, hắt vệt sáng loang lổ lên hai người họ. 
Hạ Yến nói muốn đi dạo, đúng là đi dạo thật. Nhưng hắn không cưỡi ngựa xem hoa như khách du lịch, mà đi vào từng con hẻm trong thành phố, tìm từng đường tắt, có rất nhiều nơi mà ngay cả Cố Hi Đình sống ở đây hơn hai mươi năm cũng chưa đặt chân tới. 
Đến lúc này, rốt cuộc Cố Hi Đình đã nhận ra Hạ Yến đang tìm hiểu toàn bộ thành phố, chuẩn bị sẵn sàng cho các mối nguy hiểm tiềm ẩn. 
Nhưng cậu hơi nghi ngờ, bây giờ bản đồ điện tử đã phát triển như vậy, liệu có cần dùng não người để ghi nhớ bản đồ không? 
Hạ Yến: “Có lẽ bản đồ điện tử sẽ cho cậu biết lộ trình từ điểm A đến điểm B, nhưng nó sẽ không cho cậu biết thành phố này có bao nhiêu nhà máy, đâu là điểm mù của camera giám sát, và đâu là nơi thích hợp nhất để che giấu tội phạm.” 
“Anh còn có thể nhớ được điểm mù của camera giám sát ư?” 
“Có gì khó đâu, cậu chỉ cần để ý đến sự phân bố và phạm vi bao phủ của camera, sau đó so sánh chéo với nhau là có thể đưa ra kết luận.” 
“…” 
Cố Hi Đình không còn gì để nói, siêu thiên tài có chỉ số IQ 189 đúng thật không phải khoác lác. 
Khi Hạ Yến chuẩn bị bước vào một trung tâm thương mại để xem xét kiến trúc cấu tạo, điện thoại của Cố Hi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-viet-nam-than-vao-trong-tieu-thuyet-tui-co-duoc-nguoi-that/205065/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.