Ta đang ngồi mổ cá trong sân thì một toán quân lính tìm đến.
Thôn trưởng đứng ngoài viện, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Nơi này dù sao cũng chỉ là một làng chài nhỏ hẻo lánh, nhiều binh lính đột nhiên kéo đến như vậy, khó mà không khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
Nhóm lính đeo đao dùng biểu tình kỳ quái nhìn ta hồi lâu, lâu thật lâu mà không nói một lời.
Đại khái ta cũng đoán được bọn họ đang nghĩ gì.
Đơn giản là người một thời từng là đại tiểu thư con vợ cả kim chi ngọc diệp của phủ Thừa Tướng, nay lại trở thành một người phụ nữ làng chài bình thường nhất, còn để bản thân nhiễm đầy mùi cá tanh nồng nặc. Cảnh tượng này hẳn là ai cũng cảm thấy bất ngờ.
Ta rửa tay sơ qua rồi đứng dậy, có chút chờ mong, hỏi: “Có phải trân châu ta mò được làm vừa ý Hoàng Hậu nương nương nên các ngươi đến ban thưởng cho ta không?”
Những lời này vừa thốt ra, biểu tình của đám người kia càng thêm quái lạ.
Đối với việc chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã để mình thấm đẫm hơi tiền, ta chẳng cảm thấy có gì phải xấu hổ cả.
Trên thế gian này, muốn sống thì phải ăn cơm, muốn ăn cơm thì phải có tiền.
Người giàu sang cũng như người nghèo khó, đều là phải ăn để sống. Thế nên không ai có thể rời khỏi một chữ Tiền.
Nếu không phải một tháng trước, phía trên truyền ra tin tức, ai có thể mò được trân châu tốt nhất đưa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vi-hon-phu-trung-sinh/3002456/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.