Màn đêm buông xuống, trong Hoàng Cung nguy nga tráng lệ vẫn sáng rực ánh đèn.
Nghe nói sức khỏe của bệ hạ không tốt, thường xuyên gặp ác mộng nên không thích bóng đêm. Vì vậy trong cung mặc dù đã là nửa đêm, ánh nến vẫn không được tắt.
Thế nhưng cho dù tẩm cung đã thắp vô số ánh đèn, hắn vẫn cứ nằm mơ.
Hắn đương nhiên biết mình đang nằm mơ, bởi vì hắn đã bệnh đến nhúc nhích cũng khó khăn, nhưng hiện tại lại có thể tự do cử động.
Hắn vẫn mặc bộ y phục màu xanh kia, từng bước một tiến về phía trước, xuyên qua đình đài thủy tạ.
Trong gian thư phòng kia, hắn nhìn thấy một cô bé đang ngồi ngay ngắn đoan trang mà chép sách.
Nàng lúc này khoảng chừng bảy, tám tuổi, khuôn mặt non nớt, dáng vẻ hệt như trong trí nhớ của hắn.
Nàng ngồi thẳng tắp sống lưng nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt mà tuôn rơi.
Ngồi cạnh nàng là một vị phu nhân duyên dáng và quý phái. Bà tỏ vẻ thờ ơ trước những giọt nước mắt của con gái mình: “Hôm nay con dậy trễ, phải bị phạt.”
“Mẫu thân…” Nàng vừa nức nở vừa hỏi: “Muội muội có thể ngủ đến trưa mới dậy… Sao con lại không thể chứ?”
“Thân phận của nó ra sao? Thân phận của con lại thế nào?”
Nàng bĩu môi, đưa tay lau nước mắt.
Vị phu nhân lại nhìn xuống nét chữ nàng viết: “Con còn không cố luyện chữ cho tốt, mai này gả cho Túc vương thế tử, chỉ có bị ghét bỏ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vi-hon-phu-trung-sinh/3002440/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.