Màn đêm buông xuống, trong Hoàng Cung nguy nga tráng lệ vẫn sáng rực ánh đèn.
Nghe nói sức khỏe của bệ hạ không tốt, thường xuyên gặp ác mộng nên không thích bóng đêm. Vì vậy trong cung mặc dù đã là nửa đêm, ánh nến vẫn không được tắt.
Thế nhưng cho dù tẩm cung đã thắp vô số ánh đèn, hắn vẫn cứ nằm mơ.
Hắn đương nhiên biết mình đang nằm mơ, bởi vì hắn đã bệnh đến nhúc nhích cũng khó khăn, nhưng hiện tại lại có thể tự do cử động.
Hắn vẫn mặc bộ y phục màu xanh kia, từng bước một tiến về phía trước, xuyên qua đình đài thủy tạ.
Trong gian thư phòng kia, hắn nhìn thấy một cô bé đang ngồi ngay ngắn đoan trang mà chép sách.
Nàng lúc này khoảng chừng bảy, tám tuổi, khuôn mặt non nớt, dáng vẻ hệt như trong trí nhớ của hắn.
Nàng ngồi thẳng tắp sống lưng nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt mà tuôn rơi.
Ngồi cạnh nàng là một vị phu nhân duyên dáng và quý phái. Bà tỏ vẻ thờ ơ trước những giọt nước mắt của con gái mình: “Hôm nay con dậy trễ, phải bị phạt.”
“Mẫu thân…” Nàng vừa nức nở vừa hỏi: “Muội muội có thể ngủ đến trưa mới dậy… Sao con lại không thể chứ?”
“Thân phận của nó ra sao? Thân phận của con lại thế nào?”
Nàng bĩu môi, đưa tay lau nước mắt.
Vị phu nhân lại nhìn xuống nét chữ nàng viết: “Con còn không cố luyện chữ cho tốt, mai này gả cho Túc vương thế tử, chỉ có bị ghét bỏ mà thôi.”
“Thế tử rất tốt với con, sẽ không ghét bỏ con đâu.”
“Nhiễm Nhiễm, lòng người rồi sẽ thay đổi.”
Cô bé không nói gì nhưng nhìn biểu tình bất mãn trên mặt nàng, có thể thấy nàng không phục lời mẹ nói.
Không ai có thể nhìn thấy hắn.
Hắn muốn đưa lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô bé nhưng không cách nào chạm đến được nàng.
Hắn chỉ có thể chăm chú nhìn gương mặt ngây thơ, trong sáng của nàng, bỗng rất muốn nói cho nàng biết: Lòng người đúng là sẽ thay đổi.
Khung cảnh trước mắt trở nên mờ ảo, hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Thái giám canh giữa bên cạnh vội vàng hỏi: “Bệ hạ, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Hắn bình tĩnh nói: “Không có gì.”
Viên thái giám cúi đầu.
Nếu thật không có gì, cớ sao lúc bệ hạ ngủ lại không ngừng gọi “Nhiễm Nhiễm”?
Kiều Nhiễm. Cái tên này là cấm kỵ trong cung.
Sau đêm nay, một điều kỳ quái đã xảy ra.
Vị Hoàng Đế luôn cố gắng giữ mình thanh tỉnh kia bỗng nhiên trở nên mê ngủ.
Thái giám cận thân đoán được đôi điều nhưng loại chuyện này, một hạ nhân như y sao dám nhiều lời.
Trong mộng lần này, nàng đã là cô nương mười bốn tuổi.
Nàng bị người đẩy ngã trên mặt đất, chiếc váy xinh đẹp lấm lem bụi đất, trâm cài trên tóc rơi vào bụi cỏ, gương mặt nhỏ nhắn tức giận nhìn thiếu niên phách lối đứng trước mặt.
Người kia mặc áo gấm thêu hoa, đứng khoanh tay, tuổi còn trẻ nhưng trên mặt đã lộ nụ cười tàn ác: “Nghe nói ngươi chính là hôn thê của tên ma bệnh kia? Mảnh mai yếu đuối! Cũng không biết hắn thích ngươi ở điểm nào? À, hẳn là vì gương mặt này rồi. Nể tình dung mạo của ngươi không tệ, bây giờ bổn thế tử chỉ cho ngươi một con đường sáng. Tên ma bệnh kia cũng không biết sống được bao lâu, chi bằng ngươi theo ta đi.”
Đáp lại gã là hòn đá thiếu nữ nhặt từ dưới đất lên rồi ném thẳng vào trán gã.
Thiếu niên che lại vết thương, dậm chân hét to: “Nha đầu thúi!”
Nàng đã sớm xách váy chạy đi, trong lúc hối hả chạy trên hành lang, nàng đụng phải một người.
Hắn của năm mười lăm tuổi, một thân áo xanh, ôn hòa nho nhã, đỡ lấy cánh tay nàng, hỏi: “Nhiễm Nhiễm, sao vậy?”
Nàng thở hổn hển, suy nghĩ một hồi mới ngượng ngùng nói ra: “Ta sơ ý vấp ngã, trâm cài cũng rơi mất, tìm mãi không thấy.”
Hắn cười khẽ: “Tìm không thấy cũng không sao. Ta sẽ tặng nàng một cây trâm mới. Nàng muốn loại nào?”
“Hình con bướm. Giống như có thể bay lên vậy!”
Hắn của tuổi trưởng thành như một kẻ ngoài cuộc, nhìn đôi thiếu niên thiếu nữ trước mặt, trong lòng chợt trào dâng cay đắng.
Chiếc trâm cài hình bươm bướm kia, cuối cùng bị hắn tự tay bẻ gãy.
Hắn lần nữa tỉnh khỏi cơn mơ, chán nản ngồi trên giường một lúc lâu.
Thái giám thận trọng dâng lên một bản danh sách, dè dặt nói: “Bệ hạ, đây là danh sách con cháu hoàng tộc thích hợp để bệ hạ quá kế mà các đại thần đã chọn lựa kỹ càng.”
Sức khỏe của hắn ngày một suy yếu, đi lại bất tiện. Hiện giờ các đại thần trong triều đang hết sức lo lắng chuyện hắn chưa tìm được người kế tục.
Hắn vừa lật xem danh sách vừa nói: “Dặn Thái Y đưa thêm An Miên Hương tới.”
Viên thái giám giật mình.
An Miên Hương tuy có thể giúp người ta yên giấc nhưng Thái Y cũng từng nói nếu dùng quá nhiều sẽ khiến tinh thần dần sa sút, huống hồ thân thể bệ hạ đã suy yếu thế kia rồi.
Thế nhưng y không dám nhiều lời, đành phải nhận mệnh.
Thêm nhiều An Miên Hương được đưa tới, hắn được như ý nguyện chìm vào giấc mộng.
Lần này, nàng đã chải lên búi tóc phụ nữ có chồng, đoan trang ngồi trên giường gỗ, bình tĩnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi ăn diện lộng lẫy trước mắt.
Đợi đến khi nhìn gương mặt của gã đàn ông kia, biểu cảm của hắn lạnh xuống, sát khí trào dâng trong ánh mắt.
Gã đàn ông ngả ngớn đùa nghịch chiếc trâm cài trên tay, cười cợt: “Năm đó ngươi chạy nhanh như vậy, bây giờ vẫn phải tự đưa tới cửa không phải sao? Có điều ta cũng không phải loại ác nhân khinh nam bá nữ, nói cho cùng ngươi cũng xem như đệ muội của ta. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Cho dù ngươi thật sự đi theo ta, ta cũng sẽ không để ngươi sinh đứa con của hắn ra.”
Con?
Một chữ này như mũi dao chọc thẳng vào tai hắn.
Hắn bình tĩnh nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên giường.
Kỳ thật mặc kệ nàng có đi theo An vương thế tử hay không, gã cũng sẽ không để đứa bé kia ra đời.
Nàng hiểu rõ đạo lý này nên một chút do dự cũng không có, nhận lấy chén thuốc từ tay thị nữ đứng bên cạnh, một hơi uống cạn.
Không lâu sau, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt.
Hứng chịu nỗi đau như đục xương khoét tủy nhưng nàng quyết không kêu rên dù là một tiếng.
Gã cầm trâm cài nhìn chằm chằm gương mặt nàng suốt nửa ngày, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Ta rút lại lời nói năm xưa. Kiều Nhiễm, ngươi không yếu đuối chút nào. Thuốc kia ta sẽ cho hắn. Dù sao để hắn chết dễ dàng như vậy thì còn gì thú vị nữa.”
Gã bước ra khỏi phòng, thị nữ cũng lui xuống.
Kiều Nhiễm từ trên giường ngã nhào xuống đất, co ro người lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm do dùng sức quá mức mà nổi đầy gân xanh.
Chiếc váy màu ngọc lục bảo dần nhuốm máu đỏ tươi, thật giống giữa đồng cỏ xanh nở ra một bông hoa màu máu.
“Nhiễm Nhiễm…”
Hắn nghe thấy chính mình hãi hùng cất tiếng gọi.
Hắn khuỵu xuống, cố gắng ôm lấy người đang cuộn tròn trên mặt đất. Như thể vận mệnh đang nhắc nhở hắn không có tư cách chạm vào nàng, tay hắn xuyên qua thân thể nàng.
Trong nháy mắt, tất cả cảnh tượng đều bắt đầu sụp đổ, bóng dáng của nàng tan đi như khói bụi, bóng tối bủa vây.
Hắn lần nữa bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
“Bệ hạ!” Viên thái giám quỳ dưới đất, nơm nớp lo sợ: “Có nên truyền Thái Y không, thưa bệ hạ?”
Hắn thở dồn dập, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt lạ thường. Dáng vẻ này của hắn thật dọa người chết khiếp.
Hắn không trả lời.
Viên thái giám lại bạo dạn hỏi: “Bệ hạ?”
Hắn rốt cuộc cũng phản ứng, chậm rãi cụp mắt xuống, nhìn đôi tay đang run rẩy của mình, vẻ mặt yếu ớt tựa như một đứa trẻ non dại.
Viên thái giám không thể không lấy hết dũng khí gọi lần nữa: “Bệ hạ…”
Hắn nói: “Ngươi có thấy không?”
“Ý của bệ hạ… là thấy cái gì?”
“Máu trên tay ta.”
Viên thái giám giật mình: “Tay bệ hạ vô cùng sạch sẽ.”
“Ngươi nhìn không thấy. Ngươi đương nhiên nhìn không thấy….” Hắn giật giật khóe môi, thống khổ bi thương.
Bệ hạ chắc là đã điên rồi.
Viên thái giám nuốt câu nói đó xuống đáy lòng, căng thẳng đến toàn thân run bần bật.
Hắn đột nhiên hỏi: “Dạo này nàng thế nào?”
“Nàng” là ai, viên thái giám tất nhiên hiểu rõ.
Mặc dù luôn có người theo dõi tin tức phía làng chài nhưng hắn trước nay chưa từng hỏi đến. Hắn không hỏi, hạ nhân dĩ nhiên sẽ không nhắc tới.
Y cúi đầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Thừa Tướng phu nhân dạo trước đã đến làng chài. Có phu nhân làm bạn, Kiều cô nương hẳn là rất vui vẻ.”
“Còn gì nữa?”
Viên thái giám vốn định che giấu một ít chuyện, bây giờ bị hỏi như vậy, y cũng không dám giấu diếm thêm nữa: “Mấy ngày qua, Lục Thải không hề bước chân ra ngoài, ngày đêm canh giữ bên cạnh Kiều cô nương. Xem ra Kiều cô nương đã sắp sửa lâm bồn rồi.”
“Sinh rồi?” Hắn ngơ ngác quay đầu nhìn người đang quỳ trên mặt đất, như đần ra mà hỏi một câu: “Sinh thật rồi sao?”
“Con.”
Qua một lúc lâu sau, hắn mới “ồ” một tiếng, lại hỏi: “Là con của Lục Thải?”
Không phải con Lục Thải thì còn có thể là con của ai đây?
Viên thái giám cúi đầu thấp hơn chút nữa: “Là con của Lục Thải.”
Hắn dường như không còn hứng thú hỏi tiếp: “Ngươi lui ra đi.”
“Dạ.”
Viên thái giám khom lưng cúi đầu đứng dậy, lại nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu một chút.
Hắn chỉ mặc một bộ tẩm y mỏng manh màu trắng, càng làm nổi bật thân hình gầy gò, lẻ loi cô độc.
Nói đến cũng kỳ, hắn là Hoàng Đế cao cao tại thượng, cả thiên hạ đều là của hắn, hắn sao có thể lẻ loi cô độc được cơ chứ?
Y không dám nhìn lâu, khom lưng thối lui ra khỏi tẩm cung.
Bệnh tình của bệ hạ ngày càng nghiêm trọng, viên thái giám cũng không dám chợp mắt, đứng trước cửa tẩm cung canh giữ cả đêm.
Ngày hôm sau, y chờ mãi không thấy hắn gọi mình vào hầu hạ rửa mặt, trong lòng càng lúc càng thêm bất an nhưng lại không dám xông vào.
Đến tận khi Cấm Vệ Quân đi tuần tra ngang qua, viên thái giám mới vội vàng kéo vị thống lĩnh, cũng chính là người thị vệ giọng nói khàn đặc dạo trước, hồi hộp kể lể: “Tới bây giờ bệ hạ còn chưa có động tĩnh, có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không?”
Thống lĩnh Cấm Vệ Quân nhìn sắc trời, cau mày nghiến răng, đi thẳng đến cửa tẩm cung, lớn tiếng hỏi: “Thần bạo gan hỏi, bệ hạ đã dậy rồi chăng?”
Bên trong phòng không âm thanh nào truyền ra.
Người bên ngoài không còn cách nào đành mạo hiểm bị mất đầu đẩy cửa bước vào.
Mùi máu tươi lập tức xộc vào mũi.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Người đàn ông ngồi trong góc đã không còn phong thái công tử thế gia ngày thường, cuộn mình nơi góc tường, áo trắng đã bị nhuộm thành sắc đỏ.
Hắn khẽ ngẩng mặt lên, đôi mắt đen nhánh, trong veo xinh đẹp của ngày nào giờ đâu chỉ còn lại hai lỗ thủng đẫm máu, trông khủng khiếp không tả được thành lời.
Viên thái giám bị dọa hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Đến cả thống lĩnh Cấm Vệ Quân từng trải qua biết bao sinh tử cũng hoảng hốt thật lâu không nói nên lời.
Y cố lấy lại bình tĩnh, sai thuộc hạ đi tìm Thái Y, sau đó chầm chậm đến gần: “Bệ hạ… Cớ gì ngài lại… lại phải…”
Phải tra tấn bản thân như thế này?
Hắn như đã mất đi tri giác, nở một nụ cười ngây thơ của trẻ con, giọng nói đầy hài lòng: “Máu trên tay rửa thế nào cũng không sạch. Làm thế này, ta sẽ không nhìn thấy nữa.”
Trên tay hắn đúng là có máu. Không chỉ trên tay, cả thân người đều là máu. Ngay cả gương mặt như bạch ngọc kia cũng điểm tô màu máu.
Nhưng mà… tất cả đều là máu của chính hắn.
Hết thảy mọi người đều trầm mặc, âm thầm thừa nhận một sự thật.
Hắn đã thật sự điên rồi.