【 Mộ Tương thật ngu ngốc, ngay cả thích là gì cũng không biết. 】
- -
Tuy hôm sau không đến nỗi giữa trưa mới có mặt, nhưng cũng phải gần mười giờ.
Thời điểm Tu Từ và Phó Sinh đến đoàn phim, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ý tứ sâu xa.
Vì Vu Mạc và Tu Từ đều không có trợ lý nên hiện tại La Thường ở đoàn phim đảm nhiệm chức vụ này. Hơn nữa Tu Từ còn có Phó Sinh, bình thường sẽ không cần đến cô.
Cô đưa chai nước khoáng cho Vu Mạc rồi chế nhạo nhìn về phía Tu Từ: "Đêm qua ngủ ngon chứ?"
Tu Từ: "... Khá ổn."
Mỏi nhừ cả chân.
Phó Sinh với vẻ cười cười liếc nhìn Tu Từ, toàn thân hiện ra trạng thái tinh thần sảng khoái sau khi được chén một bữa no nê.
Ngủ thế còn không ngon được à? Rõ ràng đã chúc ngủ ngon rồi, đứa nhỏ còn điếc không sợ súng chọc ghẹo anh, cuối cùng không nhịn được phải nhào sang làm hai hiệp nữa.
Đang hiệp cuối thì Tu Từ thiếp đi, mệt lả cả người, có khi ngủ còn không mơ mộng gì.
"Không ăn cháo cũng phải ăn bánh bao, phải có gì vào bụng đã, rồi lát nữa ăn trưa."
Tu Từ thật ra không đói, nhưng Phó Sinh đã đút cậu không thể không ăn, đành ngoan ngoãn mở miệng.
"Em có chỗ nào không thoải mái không?"
"Chân đau." Trong giọng nói của Tu Từ vô tình thoáng vẻ ấm ức, giống như đang làm nũng.
"Cái này thì trách ai?" Phó Sinh nhấc chân Tu Từ đặt lên chân mình, khẽ xoa giúp cậu, "Là ai đêm qua sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896097/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.