【 Anh ấy nói năm ngoái có chúc tôi sinh nhật vui vẻ, còn ước một điều.
Nhưng anh ấy không nói cho tôi mình ước gì, bởi vì nói ra sẽ mất linh.
Nếu giống với điều tôi ước, vậy nhất định sẽ thành hiện thực. 】
- -
"Thật trùng hợp..." Phó Sinh khẽ nhíu mày, "Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe nói nhà cô ấy có một cặp sinh đôi."
"Hai đứa không hề giống nhau." Tu Từ cúi đầu.
Diện mạo của hai đứa trẻ hoàn toàn khác nhau, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể thấy một đứa mập mạp, mắt to tròn, một đứa gầy gò, mắt dài.
"Đôi mắt của đứa bé gầy kia khá giống..." Phó Sinh liếc nhìn Tu Từ đang cúi đầu đạp lên đá, nuốt nửa câu sau trở vào.
Đã qua rồi, không cần thiết phải...
"Giống Lâm Nhiễm."
"..."
Phó Sinh muốn gạt đề tài này đi, Tu Từ lại không như vậy.
Tu Từ siết ngón tay Phó Sinh: "Thanh tú giống như cô ấy."
Phó Sinh nhớ tới Lâm Nhiễm không rõ tung tích, khẽ thở dài: "Chuyện này chúng ta coi như không biết được không?"
"Ừm..."
Đứa trẻ này thật sự rất khó để không khiến người ta sinh ra liên tưởng, nạn nhân của sự kiện 163 tên Hoàng Nhạc lúc trước phóng hỏa thiêu chết cha mẹ xong nhảy lầu cũng có tên na ná với Hoàng Âm.
Thứ hai, lúc Phó Sinh bảo Giang Huy mời Hoàng Âm vào đoàn, bấy giờ Hoàng Âm đã nói đứa bé trong nhà vừa tròn một tuổi được mấy tháng, Phó Sinh đã cho cô một bao lì xì bốn chữ số.
Dù xem tuổi tác đứa bé,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896093/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.