Chương trước
Chương sau
【 Em về rồi. 】
- -
Đương nhiên Phó Sinh không thể ngồi chờ tại khách sạn, sau khi nói rõ tình huống với Giang Huy, anh liền lái xe đi sân bay.
Dọc theo đường đi, đầu óc Phó Sinh rối bời, anh thậm chí còn không để ý đến dòng xe, xe phía trước thấy đèn đỏ dừng lại, anh mãi đến khi nghe thấy tiếng còi gấp gáp của đối phương mới chợt phanh xe, suýt nữa thì tông vào đuôi xe.
Phó Sinh nắm chặt vô lăng, nhắm mắt lại.
Tu Từ đang suy nghĩ gì? Tại sao đột nhiên lại đi tìm Merlin?
Mang đi phần lớn quần áo, cầm một bộ đồ ngủ của anh... Là muốn rời đi sao?
Phó Sinh tâm tư hỗn loạn lái vào bãi đỗ xe sân bay, để lại tin nhắn cho Merlin rồi đi xuống xe, thần sắc phức tạp châm một điếu thuốc.
Khói thuốc bay ra từ trong miệng, Phó Sinh cau mày, đã lâu không động vào thứ này.
Trước đây tuy anh không hút nhiều, nhưng thời điểm trò chuyện hay đàm luận, nếu đối phương cho thuốc anh cũng sẽ không từ chối. Có lẽ bởi vì trước đây Tu Từ không thích mùi thuốc lá, bây giờ còn mọc ra bệnh, Phó Sinh tự nhiên cai thuốc.
Mới vừa hút xong điếu thứ hai, Phó Sinh liền dập tắt thuốc.
Còn một tiếng nữa là có thể nhìn thấy đứa nhỏ... Tuy không biết nguyên nhân gì đã dẫn đến một loạt hành động ngày hôm nay của Tu Từ, nhưng Phó Sinh không muốn để cho Tu Từ cảm thấy không khỏe ở phương diện khác.
Phó Sinh thậm chí còn bắt đầu nghiêm túc nhìn lại bản thân, có phải anh đã làm chưa đủ tốt ở đâu đó, khiến đứa nhỏ thương tâm?
Tâm lý rối như tơ vò vẫn không thể làm rõ, Phó Sinh than thở một tiếng, lấy điện thoại ra xem weibo.
Chuyện La Thường và Tô Sướng Liệt đang lên men, hiện tại đã phát triển tới Tô Sướng Liệt tuyên bố vì La Thường "phỉ báng" nên phải gửi thư luật sư cho cô.
Đối với rất nhiều fan không hiểu tình huống mà nói, có thư luật sư tức là thần tượng của mình tất nhiên không sai, là chính nghĩa.
Cũng có cư dân mạng lí trí chỉ ra, thư luật sư không đại diện cho chính nghĩa, bất cứ người nào ở đây muốn gửi cũng được, phán quyết cuối cùng mới là chân tướng trong đại đa số các tình huống.
Nhưng fan hâm mộ của Tô Sướng Liệt giống như đui mù cả hai mắt, không nhìn rõ cũng chẳng nghe ra, cố chấp cảm thấy thần tượng nhà mình không sai, tất cả đều là lỗi của người đàn bà La Thường này.
La Thường đương nhiên vẫn chưa tung ra hết chứng cứ, nhưng lượng đề tài liên quan đến Tu Từ đã giảm đi nhiều.
Phó Sinh ấn mở weibo của chính mình, vẫn lục tục nhận được tin nhắn từ cư dân mạng chúc phúc anh cùng Tu Từ thật dài thật lâu.
Anh nhìn những lời chúc phúc ấy mà nỗi lòng phức tạp, đương nhiên anh muốn thật dài thật lâu, nhưng còn Tu Từ, cậu có thể kiên trì tới khi nào chứ?
Đứa nhỏ không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, cũng không nói lời thật lòng với anh, bệnh tình luôn trập trùng lên xuống, đối với anh cũng không thể giao toàn bộ tín nhiệm, không tin anh sẽ vĩnh viễn không rời đi...
Kể cả Merlin cũng đã nói, bệnh không được kéo dài, càng để lâu càng phiền phức.
Thời gian càng dài càng khó trị tận gốc, rất dễ tái phát, nhưng có thể cả đời còn phải sống nhờ thuốc.
Đầu ngón tay Phó Sinh khẽ nhúc nhích, miễn cưỡng khắc chế xúc động lại muốn hút thuốc của chính mình.
Anh chưa bao giờ cảm thấy chờ thời gian trôi qua lại gian nan đến thế, cảm giác một giờ cứ như tận một ngày.
Phó Sinh nhìn thấy Tu Từ cách đó không xa yên lặng theo sau Merlin, nơi cổ họng như bị một vật nào đó chặn lại.
Đứa nhỏ đeo ba lô, giấu nửa người phía sau Merlin đi về phía anh, nhưng không dám đối diện với anh, cứ len lén liếc một cái rồi lại cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, hai tay chắp sau lưng, đến cách anh 1 mét thì dừng bước.
Merlin dạo này mới đổi kiểu tóc mới, là xoăn sóng, thoạt nhìn trí thức hơn trước rất nhiều.
Cô nhích sang một bên, để Phó Sinh nhìn thấy Tu Từ hoàn chỉnh.
"Các cậu tâm sự trước nhé?" Merlin cười cười, "Tôi đi vệ sinh, hai người trò chuyện xong chúng ta đi tìm quán nào đấy ăn một bữa cơm?"
"Được." Phó Sinh quay người mở cửa xe, dẫn đầu ngồi vào ghế sau.
Sau khi Merlin rời đi, anh nhìn về phía Tu Từ không nhúc nhích khẽ than: "Em không định để ý đến tôi à?"
"..." Tu Từ cuối cũng cũng ngẩng đầu lên, đứng cách hai mét không nhìn thấy vẻ mặt của Phó Sinh mà xin lỗi, "Anh ơi... em xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Phó Sinh nghiền nghiền đầu ngón tay, "Em nói thử xem, em có lỗi với tôi ở chỗ nào?"
Tu Từ trầm mặc, nửa ngày mới nhả ra một câu: "... Xin lỗi."
"Lên đây." Phó Sinh khẽ thở một hơi, "Tôi chỉ nói một lần."
Tu Từ rốt cuộc cũng nhúc nhích, chậm chạp đứng ngoài cửa xe, vẫn không dám nhìn Phó Sinh.
Phó Sinh không nhiều lời với cậu nữa, trực tiếp ôm người lên xe, nắm cằm cậu ép cậu đối diện với mình: "Tại sao không nói tiếng nào đã đi?"
"..." Tu Từ dời mắt, mím môi chẳng nói chẳng rằng.
Phó Sinh kiên nhẫn nói: "Vậy tôi đổi vấn đề, em đi tìm Merlin làm gì?"
Thấy Tu Từ vẫn im lặng, trong lòng Phó Sinh thoáng khó chịu, anh buông cằm Tu Từ ra: "Bé con, dù thế nào đi nữa em cũng phải cho tôi một lí do."
Anh giúp Tu Từ sửa lại vài lọn tóc bị gió thổi rối: "Là tôi làm không đúng ở đâu, hay là nói sai điều gì khiến em bất an?"
"..." Tu Từ cuối cũng cũng lên tiếng, cậu cúi đầu nhỏ giọng nói, "Không có."
"Vậy là vì..." Phó Sinh nhìn thấy tư thế kì quặc của Tu Từ, không khỏi cau mày: "Đưa tay ra."
Tu Từ nghe vậy, theo bản năng rụt về sau.
Tim Phó Sinh đánh thịch một cái, cương quyết kéo cánh tay Tu Từ qua, không có gì bất ngờ xảy ra mà nhìn thấy cổ tay trái bị băng gạc bao lấy.
"Anh đừng tức giận..." Tu Từ lúc này cũng không trốn tránh, cậu nỗ lực ôm lấy Phó Sinh, "Không phải em cố ý..."
"... Muốn để em uống thuốc đầy đủ khó như vậy sao?"
Phó Sinh nắm tay Tu Từ, viền mắt ưng ửng hồng: "Em nhất quyết phải đợi đến một ngày không thể cứu vãn, để tôi đau đớn muốn chết mới cam tâm phải không?"
"Không phải, em..."
"Tu Từ, không cần biết em mang dáng vẻ gì, tôi chỉ cầu em khỏe mạnh, việc này cũng rất khó ư?" Phó Sinh trông như thể bĩnh tình mà hỏi với ý ở ngoài lời chỉ có mình anh hiểu được.
"Em..." Tu Từ chân thực hoảng hốt.
Lần nào cũng như thế này, mỗi lần cậu dùng xong những thủ đoạn bỉ ổi ấy, sẽ nhanh chóng sinh ra hối hận.
Cậu không ngờ Phó Sinh sẽ khổ sở như vậy, vành mắt đỏ đến độ dường như một giây sau sẽ rơi lệ.
"Em sai rồi..." Tu Từ chen vào lồng ngực Phó Sinh, cậu ôm chặt lấy Phó Sinh, "Xin lỗi, sẽ không có lần sau..."
Phó Sinh ôm lấy hơi ấm trong lòng, trái tim đang lở lửng trên không từ lúc tỉnh giấc rốt cuộc cũng thoải mái hơn đôi chút, nhưng cảm giác bất lực còn nhiều hơn.
Anh không tiếp tục truy hỏi tại sao Tu Từ lại rời đi: "Lần sau nếu muốn đi, có thể đánh tiếng trước với tôi được không em?"
Thân thể Tu Từ run lên, hoảng quá không chọn được đường mà dán lên môi Phó Sinh: "Em không muốn đi..."
"Em không muốn..." Cậu cắn môi Phó Sinh, trong thanh âm mang theo khổ sở và oan ức nồng đậm, "Rõ ràng là anh không cần em..."
Phó Sinh thoáng dừng lại, anh kéo giãn khoảng cách hai người, nghiêm túc hỏi: "Tôi làm chuyện gì, hay nói câu nào khiến em cảm thấy là tôi không cần em?"
"Em... em thấy tin nhắn của anh với Merlin..."
Thấy Phó Sinh ngẩn ra một giây, Tu Từ ôm lấy cổ anh, thoáng khổ sở mà nói: "Xin lỗi... Không phải em cố ý xem trộm, em, em chỉ là..."
Phó Sinh theo bản năng đỡ lấy eo Tu Từ, sợ cậu ngã, bản thân thì nhớ lại tin nhắn trò chuyện giữa mình và Merlin, xem rốt cuộc có cái gì có thể kích thích Tu Từ.
Những lần trò chuyện liên quan đến Tu Từ anh đều nhớ rất rõ, Phó Sinh cau mày sắp xếp kiểm tra trong đầu, nghĩ đến thứ duy nhất có thể làm Tu Từ khó chịu là lời kiến nghị Merlin đưa ra —
Đối với người bệnh mà nói, biện pháp dứt khoát nhất chính là rời khỏi nguyên nhân khiến cậu phát bệnh, đổi hoàn cảnh sống, tiếp xúc với những thứ mới mẻ, đến bệnh viện chuyên nghiệp điều trị, mà nguyên nhân của Tu Từ là Phó Sinh, là tất cả những điều liên quan tới Phó Sinh.
"Em sẽ thật hiểu chuyện... anh đừng bỏ em lại." Tu Từ dán vào cổ Phó Sinh, âm thanh khẽ run, "Em không muốn sống trong bệnh viện..."
Phó Sinh không thể khống chế mà dần đau lòng, rõ ràng Tu Từ vì những chuyện từng gặp phải trong trung tâm điều trị nên đặc biệt kháng cự các cơ sở như bệnh viện.
Anh tàn nhẫn đánh vào mông Tu Từ, giận đến mức lòng nghẹn đau: "Em chỉ nhìn thấy kiến nghị của Merlin, vậy sao không thấy tôi từ chối?"
"Xin lỗi..." Tu Từ gối lên vai Phó Sinh, thất thần nhìn khoảng không phía trước.
Phó Sinh từ chối, nhưng anh có thể từ chối bao lần cơ chứ?
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày động tâm trước đề nghị này đi?
Vậy chi bằng để anh làm rõ chuyện này trước, ngăn chặn hậu họa.
Có trời mới biết đêm qua cậu phải dùng ý chí lớn như thế nào mới khống chế nổi ý định đem Phó Sinh đi, việc đoàn phim vẫn chưa xong, đột nhiên mất tích sẽ gây náo động... Còn có Lạc Kỳ Phong, hắn dựa vào cái gì mà sau khi đeo hai mạng trên lưng vẫn có thể sống thản nhiên như vậy?
Phó Sinh cảm thấy cổ mình ươn ướt, Tu Từ khóc.
Anh thở dài, nắm chặt gáy Tu Từ để cậu ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên khóe mắt cậu.
"Đến khi nào em mới có thể tin tôi một lần đây?"
...
Ba người tùy ý tìm một quán đồ Tây, kiểu quán có sân ngoài.
Có lẽ là biết mình làm hỏng việc, Tu Từ đặc biệt hiểu chuyện muốn đi gọi món, để Phó Sinh và Merlin có thời gian nói chuyện riêng.
Merlin chủ động lên tiếng: "Cậu ấy chủ động tới tìm tôi, hỏi tôi ngoại trừ nằm viện ra còn phương pháp trị liệu nhanh chóng nào khác không."
"Cậu ấy nói nếu như có thể biến bình thường đôi chút, có phải cậu sẽ không muốn vứt bỏ cậu ấy nữa hay không."
Tuy vừa rồi mới bị Tu Từ chọc giận một lần, nhưng lần thứ hai nghe được mấy câu này từ miệng Merlin, Phó Sinh vẫn không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương tức giận đến say xe.
"Cậu ấy rất thiếu cảm giác an toàn, do bệnh tình, dưới cái nhìn của cậu ấy, trên cõi đời này không thể tin một ai."
"Bao gồm cả tôi?"
"Phải." Merlin khẽ thở dài, "Hoặc là nói, không phải cậu ấy không tin cậu, chỉ là không tin cậu tương lai sẽ không rời đi."
Tu Từ biết Phó Sinh rất yêu cậu, thích cậu, rất quan tâm cậu, nhưng lại không tin mấy chục năm sau Phó Sinh vẫn sẽ luôn yêu cậu, luôn bên cậu.
"Mạo muội hỏi một câu, lúc trước cậu có nói với tôi, sẽ cố luôn như hình với bóng cùng Tu Từ, lần này là thế nào?"
"Em ấy bỏ đi vào nửa đêm, tôi không tỉnh, chắc trong nước tôi uống trước khi ngủ tối hôm qua có thuốc ngủ."
"..." Ánh mắt Merlin lóe lên vẻ rầu rĩ, "Hiểu rồi, tình huống đại khái chính là như vậy, cậu ấy phát hiện đoạn chat giữa chúng ta, cho rằng dù bây giờ cậu không chấp nhận đề nghị, nhưng sớm muộn cũng sẽ động lòng."
Cho nên Tu Từ chủ động rời đi, đi tìm Merlin.
"Vốn định không quản vì nguyên nhân nào, cậu ấy chủ động tiếp thu trị liệu đã là chuyện tốt..."
Merlin liếc nhìn Tu Từ cách đó không xa đang ở quầy bar chờ cà phê: "Nhưng trước khi tìm đến tôi, cậu ấy đã bị thương."
Bị thương chỉ là cách nói uyển chuyển, Phó Sinh đương nhiên hiểu rõ Merlin đang nói đến vết thương trên cổ tay Tu Từ.
"Cậu ấy nói mình tự đi tàu đêm tới, bởi vì cảm giác không thoải mái, cho nên ở nhà nghỉ ngơi một lát, sau đó là tình trạng mà cậu đã thấy."
"Lúc tôi gặp cậu ấy, hai mắt đều khóc sưng lên."
"... Miệng vết thương thế nào?" Cánh tay Phó Sinh khẽ run.
"Vẫn ổn, vết thương không quá sâu, tôi đã tìm người xử lí qua cho cậu ấy, về điểm này cậu không cần lo lắng."
Merlin tiếp tục đề tài khi nãy: "Đây đáng ra là chuyện tốt, nhưng cậu cũng thấy đấy, tình trạng của cậu ấy như vậy căn bản không phù hợp để rời khỏi cậu, đừng nói là một năm hay nửa năm, cho dù là hai, ba tháng thôi, e rằng cậu ấy cũng sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ — có phải cậu đã thay lòng, có phải đã nhìn về phía người khác rồi hay chăng.."
"Tôi hiểu rõ, nên lúc trước ngài đưa ra kiến nghị, tôi mới từ chối." Phó Sinh cười khổ nói, "Thành thật mà nói, hiện tại để em ấy rời khỏi tôi, cho dù có bệnh viện chăm nom 24 giờ, một ngày tôi cũng không yên lòng."
Merlin trầm mặc một lát, nói với Phó Sinh: "Thật ra còn có một tình huống, cậu cần phải chú ý một chút..."
...
Tu Từ khắc chế kích động của bản thân muốn quay đầu lại xem, chờ cà phê ra.
Cậu không rõ cụ thể Merlin sẽ nói gì với Phó Sinh, nhưng chắc sẽ không khác là bao với dự đoán của cậu.
Chỗ cổ tay vẫn nhoi nhói đau, có lẽ là lại bị Phó Sinh chiều đến mức yếu ớt đi, thời điểm mũi dao lướt xuống cậu lại cảm thấy rất đau.
Nhưng nếu như điều này có thể ngăn chặn ý nghĩ tiễn cậu rời đi của Phó Sinh...
Cậu nhanh nhẹn bưng cà phê đến trước mặt hai người. Trò chuyện cũng đã kết thúc, Merlin nhấp một ngụm cà phê, khẽ xoa đầu Tu Từ, đứng dậy cười cười với Phó Sinh: "Được rồi, trả lại người an toàn cho cậu, hôm nay tôi còn việc phải làm, bây giờ phải về rồi."
"Đã làm phiền ngài." Phó Sinh đứng dậy toan đưa, "Chúng tôi đưa ngài đến sân bay."
"Không cần, tôi đón xe vẫn tiện hơn."
Phó Sinh cũng không khăng khăng muốn đưa, đợi đến khi bóng dáng Merlin dần biến mất, anh mới ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Tu Từ đừng ở một bên mím môi không nói lời nào.
"Đói không?
"... Em không."
"Vậy có đau không em?"
"..." Tu Từ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Phó Sinh một cái, "Có hơi hơi..."
Phó Sinh đột nhiên đưa tay ra, Tu Từ theo bản năng run lên, nhưng lại không trốn.
Một giây sau, Tu Từ lại bị Phó Sinh ôm vào lòng, bên tai là âm thanh giận đến cười của anh: "Run cái gì? Tôi còn có thể đánh em sao?"
"Lời này tôi đã từng nói qua, hôm nay lặp lại lần nữa, em không yên lòng có thể ghi âm làm chứng."
Phó Sinh vỗ nhẹ sau gáy Tu Từ: "Tôi đảm bảo, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ em, cũng sẽ không vì bất kì lí do gì đưa em rời đi."
Nơi cổ một mảnh ướt át, thân thể đứa nhỏ run lên một cái, mang theo tiếng khóc khẽ nức nở ừm một tiếng.
Nhưng tại nơi Phó Sinh không nhìn thấy, lúm đồng tiền đã lâu không gặp hiện lên bên má Tu Từ, kéo lên một nụ cười chân thành thật lòng thỏa mãn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.