Phó Sinh bắt đầu dỗ dành Tu Từ uống thuốc: "Ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ ổn, nhé?"
Tu Từ chẳng nói chẳng rằng, mặc anh sắp xếp ôm vào lòng, ánh mắt ngơ ngác nhìn không trung.
Phó Sinh nửa dựa vào giường, để Tu Từ nép vào lòng mình: "Ngủ đi, tôi ở đây với em."
Anh hôn lên má Tu Từ, nhiệt độ cơ thể ấm áp và môi anh sáp lại gần nhau, trong lòng mới vơi bớt áp lực.
Phó Sinh cũng không ép Tu Từ phải trả lời, chỉ nắm bàn tay nhỏ hơn một vòng của cậu, đặt vào lòng xoa xoa.
Ngay vào lúc Phó Sinh tưởng Tu Từ đã ngủ rồi, Tu Từ đột nhiên hỏi anh: "Lâm Nhiễm đang ở đâu?"
"..." Phó Sinh vẫn chưa nói về đề tài này với Tu Từ, "Cô ấy thay đổi một môi trường mới."
"Cô ấy chết rồi đúng không?" Tu Từ nhắm mắt lại.
"... Sao em lại nghĩ như vậy?"
Phó Sinh nắm eo Tu Từ, kéo cậu sát vào lòng hơn: "Không chết, cô ấy sống rất tốt, chỉ muốn đổi một môi trường mới để sống thôi, mỗi tháng tôi sẽ gửi phí sinh hoạt cho cô ấy, sẽ không sao đâu... các em đều sẽ không sao."
"Cô ấy chết rồi." Tu Từ tỉnh bơ nói, "Cô ấy đã không thể chịu đựng được nữa từ lâu rồi, cô ấy ghét tất cả mọi người, ghét em, ghét cha mẹ đưa cô vào, ghét đám người kia, cũng ghét cả thế giới này."
"Cô ấy sẽ không ở lại." Tu Từ dừng một chốc, "Em cũng không thích thế giới này."
"..." Trái tim Phó Sinh co rụt lại thật dữ dội, cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896079/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.