【 Anh ấy bảo người tóc mềm đến tuổi trung niên sẽ hói đầu, phải phòng trước.
Anh còn bảo mai sau già rồi sẽ không thể tự chăm sóc bản thân được... Không đâu, anh sẽ luôn luôn khỏe mạnh. 】
Tu Từ kéo người cũng không kéo tử tế mà nắm hai ngón tay Phó Sinh đi về phía trước như trẻ con, mái tóc mềm mại trên đầu theo gió tung bay.
Phó Sinh theo sau, giơ tay gỡ rối tóc Tu Từ: "Sao em đi nhanh vậy?"
Tu Từ dừng bước, quay người đến gần hơn. Phó Sinh cho rằng cậu muốn ôm, theo bản năng mà giơ hai cánh tay, kết quả Tu Từ lại chỉ dừng trước người anh, giơ tay cài lại từng cúc áo một cho anh.
"..." Phó Sinh có chút dở khóc dở cười, "Nóng."
"... Đến lúc về thì cởi."
Tu Từ mím môi dưới, ngẫm lại vẫn cởi cúc áo trên cùng cho Phó Sinh.
Phó Sinh lắc đầu một cái, dung túng cho hành vi của cậu, nắm tay cậu chậm rãi trở về.
Gió hiện tại khác với gió chiều khi trời vừa chập tối, sự khô nóng đã hoàn toàn biến mất, mang theo mát mẻ độc nhất của đêm khuya.
Làn da hơi ửng hồng của Phó Sinh chậm rãi chuyển sang màu trắng tông lạnh, cảm giác say tản đi hơn nửa.
Anh đột nhiên hỏi: "Em vẫn chưa nói cho tôi, lúc chiều em ở một mình xem cái gì?"
Tu Từ: "..."
"Không thể nói?" Phó Sinh không gặng hỏi, chỉ là hơi tò mò, "Không muốn nói thì thôi."
"Không phải..." Tu Từ thoáng do dự, "Hai ngày nữa nói cho anh."
Đồ vật hôm nay đã đặt, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896075/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.