"... Chung quy là vì sống không còn lâu."
"..." Ánh mắt Lâm Nhiễm gợn sóng trong giây lát, cô khẽ ngẩng đầu, "Cái gì?"
Quả đúng như bọn họ suy đoán, e là Lâm Nhiễm không hề tiếp xúc chính diện với Đỗ Thu Xuyến, rồi dẫn dắt khiến một loạt vụ án phát sinh.
"Hắn bị ung thư giai đoạn cuối."
"... Cũng may." Lâm Nhiễm trái lại nở nụ cười, "May là hắn không được dễ dàng như vậy, ung thư rồi chết còn thoải mái hơn này nhiều."
Phó Sinh nhíu mày, trạng thái tâm lý của Lâm Nhiệm thực sự không quá ổn.
"Có phải là cảm thấy tôi điên rồi không?" Lâm Nhiễm dễ dàng ngồi trên lan can, một chân thon dài cạnh lan can khẽ đung đưa.
"Không." Phó Sinh hờ hững phủ nhận, anh không cảm thấy Lâm Nhiễm bị điên hay gì đó. Sau khi trải qua những chuyện ấy, bất kể Lâm Nhiễm có ở trạng thái nào đi chăng nữa thì đó cũng là điều bình thường, còn những việc kia đều do bọn họ có tội thì phải chịu.
Chỉ là quyền phán xét không nằm trong tay một cá nhân, hiện giờ là xã hội pháp trị, người có tội tự khắc có pháp luật xét xử.
"Người bước ra khỏi nơi đó, hoặc là biến thành một con rối mặc người thao túng, hoặc là lựa chọn trốn chạy khỏi thế giới này —"
"Hoặc là giống như tôi, giống như Tu Từ, điên một chút."
Phó Sinh nhíu mày: "... Em ấy rất tốt."
"Hi vọng anh có thể luôn cảm thấy như vậy." Lâm Nhiễm không phản bác, nhẹ nhàng nhảy một cái xuống mặt đất, cô đi về hướng Phó Sinh, "Dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896068/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.