Phó Sinh sững người nửa ngày, cuối cùng vẫn quay đầu lại: "Đau không em?"
Đầu bên kia trầm mặc một hồi lâu, thời điểm hô hấp Phó Sinh đã hơi lạnh đi Tu Từ mới trả lời: "Em không tổn thương bản thân... Em có nghe lời."
Hơi thở Phó Sinh khẽ thả lỏng: "Bé con ngoan quá, vậy tối mai chúng ta gặp lại nhau nhé?"
"Được." Tu Từ đồng ý.
Phó Sinh gật đầu: "Tôi gì cũng nghe theo em hết, nhưng có phải em cũng nên nghe lời tôi không, xảy ra chuyện gì đều phải nói với tôi?"
"... Em biết." Tu Từ né tránh đề tài này, âm thanh thật trầm từ điện thoại truyền vào tai Phó Sinh, "Em không sao."
"Được rồi..."
Tu Từ không muốn giao lưu, Phó Sinh hiện giờ không ở bên cạnh cậu, cũng không dám truy hỏi mà thuận ý cậu đổi đề tài: "Vậy bé con có thể mở cửa ra không? La Thường muốn tìm em tán gẫu vài chuyện."
- -
La Thường chờ ở ngoài đến mức nóng ruột. Qua gần nửa tiếng, Tu Từ cuối cùng cũng mở cửa ra từ bên trong, quét mắt qua loa thấy không có vấn đề gì, quần áo khá sạch sẽ, trên mặt cũng không có nước mắt.
Cô cúi đầu liếc nhìn tin nhắn Phó Sinh nhắn tới, mặt không đổi sắc đánh giá cẳng tay Tu Từ. Hôm nay cậu mặc một chiếc hoodie xanh nhạt, tuy đã che kín nhưng biểu tình Tu Từ thoạt nhìn cũng không giống dáng vẻ vừa tự làm hại mình.
"Bụng còn đau không?" La Thường trưng dáng vẻ không biết gì hết.
"... Em đỡ nhiều rồi." Tu Từ cúi đầu, không nhìn cô.
"Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896051/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.