Diệp Thanh Trúc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phong Thừa một cái: "Buổi tối sau khi kết thúc chúng ta tâm sự."
Phong Thừa sửng sốt giây lát: "Được..."
Cậu luống cuống tay chân cất điện thoại đi, rõ ràng khi đứng lên cao hơn Diệp Thanh Trúc không ít nhưng bộ dạng lại khúm núm như một chú chó săn tội nghiệp.
Hừm... Vẫn là một chú chó săn với chỉ số IQ bằng âm.
Tu Từ dời mắt đi, ôm lấy eo Phó Sinh dụi vào ngực anh.
Khi một người trở thành toàn bộ cuộc sống của mình có lẽ là cảm giác này.
Bất kể chuyện gì cũng đều cẩn thận, sợ anh nổi nóng, sợ tầm mắt của anh hướng về người khác, sợ anh không muốn bản thân mình.
Nhưng cậu không phải Phong Thừa, sau khi đối phương vứt bỏ mình sẽ không tội nghiệp đứng đằng xa, cậu sẽ dùng hành động thực tế chứng minh rằng tuyệt đối sẽ không để đối phương rời xa mình.
Có rất nhiều cách để trói buộc một người, một cách là tình cảm, phương phác khác là thủ đoạn vật lí.
Dù sao không phải bọn họ đều tứ cố vô thân sao?
Phó Sinh định xoa đầu Tu Từ nhưng cậu vẫn đang đội tóc giả, đành đổi hướng xuống xoa gáy cậu: "Đợi lát nữa bọn họ hỏi tôi sao trên áo lại có vệt đỏ, tôi sẽ bảo do em hôn."
"..." Tu Từ khựng lại một giây, sau khi kéo giãn khoảng cách mới phát hiện son môi mình đã dính vào áo Phó Sinh, còn có cả phấn nền, cũng may màu phấn mắt và son môi cũng không quá đậm.
"Anh cởi ra đi." Tu Từ vén vạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896040/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.