【 "Anh ấy chưa nói yêu tôi."
"Tình yêu không chỉ dựa vào lời nói."
"Nhưng anh ấy cũng không muốn chạm vào tôi."
"Có lẽ chỉ vì đau lòng anh, không cam lòng mà thôi."
"Tôi không cần anh đau lòng... Tôi chỉ muốn nghe anh nói yêu mà..."
Cậu cúi đầu, rốt cuộc cũng cảm nhận được luống cuống bất an, nếu không có yêu thích chống đỡ, vậy khi chờ đến ngày nợ nần hao sạch, nhất định sẽ đến ngày tận thế. 】
Cậu có thể mất đi thứ gì cũng được, ngoại trừ Phó Sinh.
"Sẽ thôi, chúng ta không giống nhau... Anh ta sẽ yêu anh, sẽ cứu anh."
—
Nước mắt làm trôi lớp trang điểm vừa nãy đến rối tinh rối mù, phấn mắt vàng nhạt rơi trên lông mi, cũng hòa vào nước mắt đọng trên khóe mi.
Phó Sinh chưa bao giờ đau lòng đến vậy, kể cả lần Tu Từ nói chia tay với anh.
Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt ẩm ướt của Tu Từ, nâng bắp đùi cậu rồi bế người lên như ôm một đứa trẻ.
Rất khiến người đau lòng.
Nước mắt Tu Từ tựa như những lưỡi dao sắc bén, một dao lại một dao đâm vào trái tim anh, máu me đầm đìa.
Phó Sinh muốn hỏi liệu Tu Từ có hận anh không, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra.
Đáp án không phải rõ ràng rồi sao, Tu Từ vẫn yêu anh như cũ, thậm chí sau khi anh về nước cũng chưa từng tiết lộ những chuyện phát sinh lúc trước.
Cậu đem oan ức và dày vò cất sâu dưới đáy lòng, chưa bao giờ để cho anh phải áp lực.
Nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896026/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.