Hai hộp tôm hùm đất nguội lạnh lẻ loi trên bàn không người hỏi thăm, khăn tắm Phó Sinh đã sớm bị Tu Từ xé tan, ngón tay thon dài vuốt nhẹ trên mái tóc mềm mại của Tu Từ, không khống chế được mà dùng sức.
Tu Từ rên lên một tiếng, bị Phó Sinh kéo dậy: "Đi đánh răng."
Anh ôm nhãi con này ngồi lên bồn rửa tay, bóp kem đánh răng ra rồi nhẹ nhàng nhắm vào hàm răng cậu, chải trái chải phải.
"Đầu lưỡi."
Tu Từ ngoan ngoãn há miệng, lộ ra đầu lưỡi, Phó Sinh dùng bàn chải đã rửa qua nước chải qua trên đầu lưỡi mấy lần, phát hiện đứa nhỏ cảm thấy không khỏe, liền lấy ra.
Hình ảnh như vậy quá quen thuộc, trước đây bọn họ đã trải qua vô số lần.
Phó Sinh để đứa nhỏ ùng ục một ngụm nước súc miệng: "Còn ăn tôm hùm đất không?"
Tu Từ trước tiên lắc đầu một cái, sau đó đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Phó Sinh: "Vừa nãy ăn no rồi?"
"..." Tu Từ cảm nhận được xấu hổ đã lâu không gặp.
Hóa ra người như cậu cũng có thể cảm thấy bị cưỡng chế xấu hổ, cho dù trong lòng không có quá nhiều gợn sóng, thân thể vẫn theo bản năng cho ra phản ứng trước một bước.
Phó Sinh hôn một cái lên khuôn mặt đã phiếm hồng của Tu Từ: "Lại đây ăn một chút, lãng phí đồ ăn không tốt đâu."
Tu Từ gật gật đầu, bị Phó Sinh nắm cổ tay dẫn tới ghế sopha.
Ở đây không có người khác, hai người cứ thế mà tự nhiên mà thoải mái mà gần gũi.
Phó Sinh chỉ mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896024/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.