Buổi sớm tháng bảy rất nhanh đã sáng, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ và khe hở vách tường rọi trên đệm chăn, ngẩng đầu lên lại thấy một người đàn ông ôm cậu trai ngủ ngon lành.
Mãi cho đến khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót, Phó Sinh mới miễn cưỡng mở mắt, đối mặt với ánh mắt chăm chú của Tu Từ.
"Tỉnh bao lâu rồi?" Phó Sinh xoa xoa gáy cậu, "Sao không gọi tôi?"
"Mới có bảy giờ." Tu Từ nằm nhoài trong lồng ngực Phó Sinh.
Phó Sinh khẽ cười thành tiếng, theo bản năng ôm lấy eo Tu Từ, cả người ngay lập tức cứng đờ.
Anh chợt nhớ tối qua Tu Từ vẫn luôn trong trạng thái không manh áo che thân, làm con mèo nhỏ trần truồng nép vào trong lồng ngực anh.
Phó Sinh nhức não, anh thử thương lượng: "Bé con, tối hôm nay mặc đồ ngủ được không em?"
Tu Từ ngẫm nghĩ, lôi ra một đoạn kí ức ngắn khá rõ ràng: "Hồi trước không phải anh thích như vậy lắm à? Còn nói là ngủ khỏa thân tốt cho cơ thể."
"..." Phó Sinh trầm mặc.
Trước đây có thể chạm có thể ăn, hiện tại chỉ có thể nhịn, giống nhau được sao?
"Nhưng mà đây là khách sạn, không vệ sinh, ở nhà mới có thể ngủ khỏa thân."
"Không muốn đâu." Tu Từ vùi mặt vào, không tiếng động mà kháng cự.
Phó Sinh bây giờ không có biện pháp nào với Tu Từ, đánh không được chửi không xong, chỉ có thể dỗ dành.
Anh bất đắc dĩ nói: "Vậy trước hết để tôi rời giường đã, đi làm việc."
"..." Tu Từ mím môi, "Anh chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896019/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.