Một câu "em có ngoan ngoãn vâng lời." trực tiếp làm Phó Sinh mất khống chế lực tay, để lại một vết hồng trên đùi Tu Từ, nghe đứa nhỏ khịt mũi hừ một tiếng, mà vẫn không trốn, còn dán chặt vào anh hơn.
Da thịt nhẵn nhụi kề sát lòng bàn tay, nhiệt độ thuộc về một thân xác khác giống như muốn thiêu rụi lý trí anh.
Áo sơ mi Phó Sinh đã dính nước ướt nhẹp, cũng hòa với bọt tắm mịn màng.
Anh thở gấp: "... Lần sau không cho làm tiếp chuyện như vậy."
Tất cả những vết tích này, không chỉ khắc trên da Tu Từ, mà còn đâm vào đầu quả tim anh, đau đến ngứa ngáy.
"Ca..." Không biết từ lúc nào Tu Từ đã chạm tay lên, "Anh muốn..."
Phó Sinh không đợi Tu Từ nói xong, liền đẩy nhẹ cậu ra: "Đừng có nháo."
Đêm dài cô đơn hơn hai năm, nếu đột nhiên phá vỡ cân bằng, đêm nay không phải đơn giản chỉ phát tiết một chút là có thể giải quyết vấn đề.
Huống hồ tay đứa nhỏ còn bị thương, Phó Sinh nhấc cánh tay nhỏ của cậu lên: "Giơ cao một chút."
Tu Từ: "..."
Cậu cụp mắt liếc nhìn.
Phó Sinh tỉnh táo nắm lấy cằm cậu, bắt đầu xoa bọt.
Tu Từ ở bệnh viện hai ba ngày không thể rửa mặt, cả người cũng không được nhẹ nhàng khoan khoái, bởi vậy ở dưới làn nước ấm áp, lại được người mình thích hầu hạ, dĩ nhiên dần dần cảm thấy buồn ngủ trĩu mắt.
Suy nghĩ ban đầu của cậu chậm rãi biến mất, có vẻ như gần đây mỗi lần thân cận với Phó Sinh đều dễ dàng mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896010/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.