【 "... Cô ấy chết rồi."
"... Ai chết?"
"Hoàng Nhạc." Cậu run rẩy, nói năng lộn xộn, "Tôi từng thấy cô ấy, tôi có ấn tượng, khóe miệng cô có nốt ruồi đen, ông Chu nói đấy là nốt ruồi phúc lộc, trong mệnh có phúc..."
"Chết đối với cô ấy có lẽ là phúc đây."
"Không phải như thế!" Trong mắt cậu chứa đầy nước mắt, lại bất lực phản bác.
"Cậu vì Phó Sinh mà sống, cô ấy vì ai mà sống đây?"
"Vì cha mẹ trọng nam khinh nữ, vì những trưởng bối mắng cô tiện nhân gieo họa? Hay là vì bản thân trong quá khứ mười mấy năm qua, cả ngày lẫn đêm không có ánh sáng?"
"Không phải..." Cậu ngơ ngác ngước mắt, "Cô ấy từng nói, lá cây rẻ quạt rất đẹp, cô nhất định phải đi nhìn..."
Lòng cô từng mang giấc mộng, cũng từng có tình yêu.】
- -
Diệp Thanh Trúc là người đầu tiên gọi tới, hỏi Phó Sinh quá trình tìm nam chính có thuận lợi không.
"Người đã gật đầu." Phó Sinh dừng một chút, "Cô có biết bác sĩ tâm lý nào trong nước không?"
Diệp Thanh Trúc yên lặng nửa ngày, hiểu rõ Phó Sinh đại khát phát hiện ra chuyện Tu Từ.
Cô khẽ thở dài: "Có, cổ gần đây trống lịch, tôi giúp anh hẹn trước."
"Cảm ơn."
"Không khách sáo."
Diệp Thanh Trúc không phải người dễ dàng thân cận, nếu không xía vào nội tâm của cô, cô cũng không chủ động dò xét chuyện riêng tư của bạn, vì vậy ở chung với bạn bè bình thường coi như vui vẻ.
Phó Sinh hỏi: "Cô sao rồi?"
Diệp Thanh Trúc yên lặng, cô biết Phó Sinh đang hỏi cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896006/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.