"Tay nắm chặt thế làm gì?" Thanh âm Phó Sinh hơi trầm xuống, "Buông ra."
Tu Từ bị ràng buộc trong hơi thở của Phó Sinh, mông còn để lại dư âm đau đớn từng trận, tê tái từ xương cụt đến tận tim.
Phó Sinh nhìn Tu Từ dần dần mở lòng bàn tay ra, trên mặt quả nhiên có một vết máu, vẫn là vị trí lần trước bị bỏng thuốc lá, có một vết cắt không sâu cũng không nông.
Phó Sinh: "Làm sao lại thế này?"
Tu Từ cứng đờ tránh né tầm mắt anh: "Không cẩn thận làm xước."
Phó Sinh bóp cằm cậu, cứng rắn để cậu nhìn thẳng mình vài giây, bầu không khí có chút giằng co. Phó Sinh đột nhiên nắm chặt cổ tay Tu Từ, kéo ống tay áo thật dài của cậu lên.
Cánh tay nhỏ bằng phẳng trơn bóng.
Tu Từ theo bản năng muốn rút tay về, lại bị Phó Sinh dùng sức siết chặt. Phó Sinh nhíu mày, liền vén một bên ống tay áo khác của Tu Từ lên.
Không có thứ gì.
Không có thảm trạng Phó Sinh từng tưởng tượng, anh cụp mắt chăm chú nhìn vài giây, lực đạo trên tay không giảm.
Tu Từ nhỏ giọng nói: "Đau."
Phó Sinh hồi phục tinh thần, lực tay buông lỏng, dẫn Tu Từ đến chỗ Tô Hồng Khang.
Ông lão nhìn thấy Tu Từ hơi kinh ngạc: "Hai người lại sao vậy?"
May mà vết thương ở lòng bàn tay Tu Từ không sâu, sát trùng bôi thuốc băng bó một chút, vấn đề không nghiêm trọng.
Phó Sinh xoa mi tâm, tuy hành vi của Tu Từ làm đoàn phim rơi vào tình huống có chút gay go, nhưng đó cũng coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/896000/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.