Tu Từ không rõ Phó Sinh đỗ xe chỗ nào rồi, trí nhớ hai năm gần đây của cậu không khá lắm. Ngoại trừ chuyện quá khứ bên cạnh Phó Sinh hoặc những việc liên quan đến anh, Tu Từ luôn đảo mắt là quên.
Lúc đoạn thời gian đó mới bắt đầu, trái tim giống như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, tràn đầy cảm giác nghẹt thở. Sau đó cậu bắt đầu dùng thuốc, cũng dần dần ỷ lại vào thuốc để chấm dứt đau đớn, chỉ là sau đó càng ngày càng khó cảm nhận được nhịp đập của trái tim, đối với mọi thứ xung quanh đều tê dại.
Phó Sinh trở về, cho cậu cảm giác được sống đã lâu không gặp.
Tu Từ nhếch nhếch khóe miệng, muốn cười một chút, mà lại thất bại. Cậu biết mình có cười với Phó Sinh mấy lần, không biết hiệu quả như nào, có thể rất khó nhìn... Nhưng cậu đã cố hết sức.
Tu Từ loay hoay ở bãi đỗ xe nửa tiếng mới tìm được xe Phó Sinh. Cậu còn chưa thi bằng lái, có chút lúng túng mở cửa xe Phó Sinh, sau đó tìm được thuốc của mình trong cốp nhỏ trong xe.
Cậu không trực tiếp lấy đi mà đổ mười viên vào cái lọ rỗng mang theo. Viên thuốc không to, mang đi mười viên có phải sẽ không nhận ra?
Tu Từ không sợ Phó Sinh biết đây là thuốc gì, cậu chỉ sợ để lộ một mặt tối tăm xấu xí trước mắt Phó Sinh. Ít nhất không thể tại thời điểm chưa giữ được Phó Sinh để cho anh thấy khía cạnh chân thật nhất của mình.
Người chưa bị bệnh vĩnh viễn không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/895997/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.