Chuyển nhà là một việc rất phiền phức, cũng may đồ đạc của Tu Từ nhìn qua không nhiều lắm.
Phó Sinh vốn muốn giúp một tay, nhưng vẻ kháng cự cùng hoảng loạn trên mặt Tu Từ hiện ra quá rõ ràng, anh tự giác rời khỏi căn phòng nhỏ Tu Từ sinh sống hai năm.
Xa cách lâu như vậy, đứa nhỏ cũng có bí mật, cũng có việc không muốn để anh biết.
Phó Sinh đứng trên hành lang ngắm phía xa xa, các tầng của tiểu khu cũ rất hẹp, những bức tường trắng qua sự gột rửa của thời gian đều chuyển màu xám đậm, lớp vôi trên mặt còn tróc ra.
Độ cao trên tầng 5 cũng không thấy được phong cảnh thú vị gì, bên dưới có bồn hoa hình tròn, giữa bồn hoa có một cây đại thụ cao ngất ngưởng, cao chừng hai ba tầng.
Dưới bóng cây, rất nhiều người già ngồi nói chuyện phiếm, đám trẻ con đùa giỡn chơi đuổi bắt.
Một bức tranh đời sống rất sinh động.
Cái tiểu khu này có điểm giống tiểu khu trước đây Tu Từ sống cùng cha mẹ, so với cái này còn tồi tàn hơn chút, cũng có một cái cây to như vậy, Tu Từ thích trèo lên mấy cành cây lớn mà ngủ.
Đêm hè năm đấy, Tu Từ dẫn Phó Sinh lên trên hóng gió mát ngủ một đêm, Phó Sinh vì là gia đình gia giáo, hiếm khi làm ra những chuyện nổi loạn như vậy.
Nhưng tối hôm đó anh cùng mẹ cãi nhau một trận vì chuyên ngành đại học, anh bỏ nhà đi mà không biết đi đâu, ma xui quỷ khiến lại gọi cho tiểu tùy tùng của mình một cuộc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/895989/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.