【 "Tôi lại mơ thấy những thứ đó..."
"Đừng sợ, mọi thứ đều kết thúc rồi."
"Không được... Tôi điên rồi, tôi bây giờ chính là thằng điên nhếch nhác bẩn thỉu, anh ấy nhìn thấy tôi như vậy, sẽ chán ghét..."
"Vậy phải cố gắng trở nên tốt hơn..."
"Vô dụng! Tôi không thay đổi được." Cậu lẩm bẩm, "Lúc anh ấy rời đi, tôi rất muốn đem người giấu đi, giam ở nơi chỉ có mình mình biết... Ai cũng đừng hòng tìm thấy."
Ai cũng đừng hòng trốn được. 】
- -
Tu Từ trở lại khách sạn, nhất thời không biết nên làm gì.
Cậu xác thực cần nghỉ ngơi một chút, nếu không sẽ lại làm chậm tiến độ quay phim.
Cậu lấy trong vali ra một chiếc áo sơ mi của Phó Sinh, ôm vào lòng nằm lên giường.
Mùi hương thuộc về Phó Sinh ở trên đã sớm phai nhạt, nhưng Tu Từ vẫn đặc biệt thích ôm nó, việc này sẽ giúp cậu bình tĩnh phần nào khi cảm thấy không ổn.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Cơn mưa sau hai ngày tạm ngưng lại tầm tã trút nước, hạt mưa rơi xuống mái hiên, rơi trên tán cây.
Phó Sinh xuất hiện liền biến mất, làm Tu Từ vốn không nói nhiều càng trầm mặc, cậu quay xong liền yên tĩnh ngồi một bên nhìn người khác, sau đó lẳng lặng chờ đến lượt mình.
Mấy diễn viên này dù diễn xuất như nào đều có thể nhanh chóng nhập vai, lúc khóc lúc cười, khi vui khi buồn, mà cậu thì khác, không có biểu hiện được nhiều cảm xúc như vậy.
Cậu cũng chấp nhận vấn đề này, không hề định tiến xa hơn trong giới.
Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/895985/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.