Cậu đã gặp anh được một lúc nhưng không giây phút nào ngừng nhớ nhung.
Thời điểm Phó Sinh đi ra từ phòng tắm, anh thấy Tu Từ ngẩn ngơ phát ngốc, máy sấy nằm yên trong tay, tóc tai vẫn ướt nhẹp.
Để ý kĩ còn thấy lông mi của Tu Từ đọng vài giọt nước từ trên tóc rơi xuống, rung rinh sắp rớt.
Phó Sinh định hỏi tại sao không sấy tóc, liếc mắt lại thấy khuỷu tay bị thương của Tu Từ, là bên tay phải.
Anh đi vài bước, kéo ghế tựa ra: "Ngồi xuống."
Tu Từ ngẩn người, chầm chập xỏ dép lê ngồi lên ghế.
Phó Sinh bật máy sấy, điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp nhất, ngón tay thon dài luồn vào tóc Tu Từ, hong khô từng phần từng phần.
Bầu không khí có chút yên ắng, Tu Từ không dám tùy tiện mở miệng, sợ phá vỡ sự im lặng khác thường này.
Tóc ngắn sấy khô rất nhanh, chỉ mất 5 phút, Phó Sinh tắt máy sấy, đột nhiên hỏi một câu: "Em dùng thuốc ngủ từ khi nào?"
Tu Từ trầm mặc, giống như tối hôm qua bị hỏi hút thuốc từ bao giờ, có chút mất tự nhiên: "Em uống rất ít... Thi thoảng mới phải dùng..."
Phó Sinh không tỏ rõ ý kiến, cũng không tiếp tục tra hỏi nữa.
Anh vừa rồi tuy chưa xem bên trong nhưng lại phát hiện lọ thuốc rất nhẹ, có vẻ chỉ còn vài viên, không giống như thỉnh thoảng mới uống.
Tu Từ mím môi đứng dậy: "Tóc anh vẫn còn ướt, để em giúp anh sấy..."
"Không cần." Phó Sinh tránh bàn tay đang duỗi ra của Tu Từ, "Tôi tự làm được."
Tu Từ trầm mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/895983/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.