Chiến lược cơ bản đã được định ra, vẫn còn rất nhiều chi tiết cần phải hoàn thiện. Dù sao Tham Lang đã gây sóng gió mấy trăm năm, nếu lần này sơ sẩy để Tham Lang chạy trốn, không biết về sau hắn sẽ còn gây ra chuyện gì. Lúc này cả hai vẫn đang đứng bên bờ Vong Xuyên trong không gian luân hồi vô tận. Dù trước đó đã chìm trong trí nhớ nhưng Kỳ Vô Quá không thấy mệt, hiện tại bàn bạc cách đối phó với Tham Lang, cậu bỗng nhiên thấy chân mình đứng tới mức mỏi nhừ. Cậu phất phất tay, đi đến dưới tàng cây ngồi xuống, tìm tư thế thoải mái dựa vào thân cây, lúc này mới nói: “Được rồi, tiếp tục đi.” Đoàn Lệ thấy Kỳ Vô Quá như vậy thì biết bệnh lười của cậu lại tái phát. Dù sao từ khi Kỳ Vô Quá còn là tiên sinh của hắn đã là người có thể ngồi tuyệt sẽ không đứng. Còn Đoàn Lệ từ khi còn là An Bắc Vương cho tới lúc là chú trẻ nhà họ Đoàn đều là người cực kỳ nghiêm túc, từ trước đến nay các đồ đệ hoặc cấp dưới của hắn chưa bao giờ thấy hắn không nghiêm chỉnh. Đương nhiên trước mặt Kỳ Vô Quá sẽ là ngoại lệ. Hắn thầm niệm, một cánh cửa rỗng xuất hiện. “Chúng ta qua văn phòng nói đi, bên kia thoải mới hơn.” Kỳ Vô Quá gật đầu, đi theo Đoàn Lệ qua cánh cửa kia, bước vào vùng quản lý không gian quỷ vực. Sau khi đẩy cửa ra, văn phòng xuất hiện khiến Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên. Căn phòng này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Đoàn Lệ. Trừ chiếc bàn làm việc ra, tất cả những vật bài trí khác đều lấy thoải mái làm chủ, hơn nữa còn trưng bày các tác phẩm nghệ thuật ở các thời khác nhau. Phía bên bàn làm việc là cách sắp xếp tiêu chuẩn của một người cuồng làm việc. Còn bên kia phòng là một chiếc sofa nhìn là biết cực kỳ thoải mái, phù hợp để làm ổ trên đó. Trừ cái này ra, dưới lớp thảm lông đặt cạnh sofa còn có mấy cái gối ôm lăn lóc. Đối với Kỳ Vô Quá, nơi này chẳng khác nào thiên đường. Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Lệ mỉm cười dùng ánh mắt dịu dàng nhìn qua, lập tức hiểu mục đích khi sắp xếp như vậy của hắn. “Xem ra về sau tôi có thể dùng chung một văn phòng với anh rồi.” Đoàn Lệ nói: “Cầu mà không được.” Sở dĩ Kỳ Vô Quá nói những lời này là vì cậu đã có kế hoạch bước đầu trong tương lai với không gian quỷ vực. Bây giờ con đường vận chuyển của âm phủ đã bắt kịp thời đại, không còn vòng tuần hoàn như xưa nữa. Dù xét theo công hay tư, sự tồn tại của không gian đều là lợi lớn hơn hại, không gian quỷ vực có thể trở thành một trạm trung chuyển, giảm bớt áp lực bùng nổ dân số đè nặng lên âm phủ. Điểm mấu chốt là, không gian quỷ vực còn có thể tinh lọc ác ý. Hơn nữa có Kỳ Vô Quá giám sát, tất nhiên bên địa phủ sẽ hoàn toàn yên tâm. Kỳ Vô Quá đi về phía sofa, sau đó nằm vật xuống. Xúc cảm mềm như bông khiến cậu thở dài thỏa mãn một hơi. Đoàn Lệ đi xuống ngồi bên cạnh cậu, khác với Kỳ Vô Quá, dù ngồi trên sofa được sinh ra để hưởng thụ, Đoàn Lệ vẫn thẳng eo thẳng lưng. Kỳ Vô Quá nói: “Tiếp tục đi, anh hiểu không gian quỷ vực nhất, còn phải chú ý đến chi tiết nào nữa?” Đoàn Lệ nói: “Liệu bên âm phủ có mượn cơ hội đưa âm binh hủy diệt không gian không?” Đoàn Lệ nói luôn lo lắng trong lòng, giữa hắn và Kỳ Vô Quá sẽ không tồn tại nghi kỵ. Hắn tin tưởng Kỳ Vô Quá, hơn nữa còn biết cậu là người vừa thông minh vừa lý trí. Dù Kỳ Vô Quá đã trao đổi với âm phủ, mục đích đi vào không gian cũng không đơn giản; dù Đoàn Lệ che giấu mối quan hệ giữa mình và không gian quỷ vực, lấy thân phận thiên sư tiếp cận Kỳ Vô Quá thì giữa bọn họ vẫn chưa từng có bất cứ sự nghi ngờ hay tranh chấp nào. Mặc dù cả hai đều không nhớ ra quá khứ, nhưng lại hoàn toàn tin tưởng đối phương. Kỳ Vô Quá nói: “Chúng ta tâm linh tương thông quá, vừa rồi tôi cũng mới nghĩ tới chuyện này.” “Thật ra việc này cũng không chắc lắm, trước đây âm phủ muốn tôi đi vào không gian quỷ vực làm do thám chỉ để biết thông tin về nó thôi.” Kỳ Vô Quá lật người, nói: “Nói thật, có thêm một trạm trung chuyển cùng loại như vậy, còn có thể tinh lọc ác ý, Thôi Giác nghe xong chắc sẽ thấy mong mà không được. Đương nhiên trước đó tôi phải xuống báo với bọn họ đã.” Đoàn Lệ gật đầu, nói: “Nếu đã vậy, bên địa phủ giao cho người. Lát nữa tôi sẽ gọi các quản lý Thiên tự khác đến một chuyến, bảo bọn họ cùng lúc kéo hết người chơi vào không gian.” Chỉ cần là người, trong lòng sẽ có dục vọng, chỉ cần có dục vọng sẽ có khả năng bị Tham Lang dụ dỗ. Vì để đảm bảo Tham Lang không thể chạy thoát, nhất định phải kéo toàn bộ người chơi vào không gian quỷ vực. Kéo toàn bộ người chơi vào không gian khiến lượng công việc cực kỳ lớn, khi Đoàn Lệ khống chế toàn cục không thể phân tâm làm việc khác, cần phải có các quản lý Thiên tự đến giúp một tay mới không đảm bảo có sơ hở. Đương nhiên trước khi kế hoạch bắt đầu, phải đảm bảo quản lý Thiên tự không có ai bị lây nhiễm. Nói tới đây, Kỳ Vô Quá bỗng nhớ ra một việc. Cậu nói: “Chuyện phướn dẫn hồn nhà họ Chu sao rồi? Nếu tôi không nhầm, sương xám trong đó có liên quan đến mảnh ác ý.” Đoàn Lệ nói: “Chuyện này tôi cũng nghĩ tới rồi.” Sau đó hắn thầm niệm, giữa không trung có một quầng sáng thật lớn xuất hiện. Mỗi một người chơi đi vào không gian đều sẽ để lại thông tin trong cơ sở dữ liệu. Đoàn Lệ nhanh chóng tìm ra tin tức liên quan. Trăm năm trước, nhà họ Chu từng có người đi vào không gian quỷ vực. Đoàn Lệ nói: “Nhà chúng vốn xem trọng quyền thế, bị Tham Lang dụ dỗ cũng bình thường, phướn dẫn hồn kia là nơi nuôi dưỡng ác ý tốt nhất, chắc chắn Tham Lang giấu một phần hồn phách bên trong.” Kỳ Vô Quá cau mày: “Nói như vậy còn phải lôi cả nhà họ Chu vào.” Đoàn Lệ nói: “Còn có hai người.” Kỳ Vô Quá ngạc nhiên, thấy Đoàn Lệ nhìn mình, chợt nhớ ra hai người đã bị mình vứt lên tận chín tầng mây. “Ý anh là Kỳ Phú Quý và Kỳ Hãn Dật?” “Ừm.” Đoàn Lệ gật đầu, “Lúc ấy Tham Lang muốn trộm công đức của người, chế tạo cho mình một cơ thể không bị Thiên Đạo phát hiện.” Trên thực tế, sự tồn tại của Kỳ Hãn Dật là một vật chứa Tham Lang để lại cho mình. Đoàn Lệ có thể dùng cách tách hồn để tồn tại mà không bị Thiên Đạo phát hiện ép quay về quy vị cũng là do vật chứa nhà họ Đoàn cung cấp. Trước kia nhà họ Đoàn thanh trừng một gia tộc chuyên làm các chú thuật ác độc, bị gia tộc kia nguyền rủa đoạn tử tuyệt tôn. Về sau thiên sư nhà họ Đoàn cố gắng phá bỏ chú pháp, nhưng gia tộc kia đã sử dụng toàn bộ hồn phách người trong gia tộc để nguyền rủa. Theo lý mà nói, cơ thể bình thường không thể chịu nổi hồn Tinh Quân, nhưng lúc ấy người đưa ra cách này chính là Kỳ Vô Quá. Thân là nhân loại đầu tiên do Nữ Oa đắp nặn, không có ai có thể hiểu biết về hồn phách của loài người hơn cậu. Dưới sự cải tạo cẩn thận của Kỳ Vô Quá, mỗi mấy thế hệ sẽ xuất hiện thai chết, trở thành vật chứa tốt nhất cho hồn Tinh Quân. Tham Lang không có thứ đó, không có sự trợ giúp của Kỳ Vô Quá, tất nhiên hắn sẽ không tìm thấy cơ thể thích hợp. Vì thế hắn đã theo dõi Kỳ Vô Quá chuyển thế. Chỉ là linh hồn Kỳ Vô Quá quá mạnh, dù là Tham Lang cũng không thể đuổi hồn phách cậu đi để chiếm lấy cơ thể này. Kỳ Hãn Dật là lựa chọn lấy lùi làm tiến tiếp theo, dùng một con hàng rởm ăn trộm mệnh cách công đức của Kỳ Vô Quá rồi cũng có thể dùng để chứa hồn Tham Lang Tinh Quân. Nếu đã như thế, vậy trước kia khi nhà họ Chu tiếp xúc với Kỳ Phú Quý, hắn đã gieo lời nguyền ác ý vào cơ thể ông ta. Mà Kỳ Hãn Dật lại càng liên kết bền chặt với mảnh hồn Tham Lang. Nhà họ Chu giết Kỳ Hãn Dật, đưa hồn phách của gã vào phướn dẫn hồn nát thành vô số mảnh là để nuôi hồn Tham Lang giấu trong đó. Dù sao cơ thể của Kỳ Hãn Dật cũng được xem như anh em song sinh của Kỳ Vô Quá, linh hồn cũng vì mệnh cách hai mươi năm mà trộm được không ít chỗ tốt. Nếu cơ thể không dùng được, vậy dùng hồn phách nuôi Tham Lang Tinh Quân cũng có thể xem như lợi dụng phế vật. Đó là nhân vật nhà họ Chu sắm vai trong chuyện này. Cho nên muốn Tham Lang quy vị, Kỳ Phú Quý và Kỳ Hãn Dật cũng không thể vắng mặt. Đoàn Lệ nói: “Việc này không khó, cũng vì nguyên nhân này mà nhà họ Chu đánh động hiệp hội Thiên Sư, muốn đổ cái chết của Kỳ Hãn Dật và sự việc lần đó lên đầu tôi và người.” “Đến lúc đó tôi lập một cái bẫy, dẫn hết bọn chúng tới cục hiệp hội Thiên Sư, tính nợ chung một lần.” Hai người sắp xếp lại tất cả các chi tiết một lần, sau khi xác định không có sai sót mới bước đầu lên kế hoạch. Bước đầu tiên tất nhiên là triệu tập tất cả quản lý Thiên tự, tìm ra người bị lây nhiễm. Kỳ Vô Quá hỏi: “Tôi ngủ một lát, quản lý của anh, anh tự đi thu phục đi.” Đoàn Lệ nói: “Phía sau có phòng nghỉ, người vào đó ngủ đi.” Đoàn Lệ đưa Kỳ Vô Quá tới phòng nghỉ, thấy cậu nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mới đóng cửa ra ngoài. Hắn đến trước bàn làm việc, ấn điện thoại nói: “Khưu Lương, tập hợp tất cả quản lý Thiên tự tới đây một chuyến.” *** Kỳ Vô Quá vốn đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm thấy dường như nguồn năng lượng bên ngoài không ngừng dao động, kéo thẳng cậu ra khỏi giấc mơ. Cậu ngồi dậy thở dài, quyết định ra ngoài nhìn thử. Tuy Kỳ Vô Quá rất tin vào thực lực của Đoàn Lệ, nhưng xuất phát từ sự quan tâm đến người yêu, vẫn nên xuất hiện một lúc thì hơn, Không ngờ Kỳ Vô Quá vừa mở cửa, lập tức thấy một lệ quỷ nhào tới. Đạo hạnh của con quỷ kia không tồi, hồn thể ngưng tụ lệ khí ngút trời, chỉ là với trạng thái điên cuồng này, có thể thấy rõ ràng gã bị đánh trọng thương sau một trận sống mái. Chỉ trong chớp mắt, Kỳ Vô Quá chỉ thấy cổ mình căng lên, sau đó bị lệ quỷ kia khống chế. “Đoàn Lệ, tao biết đây là người đặc biệt của mày, nếu không muốn nó chết thì thả tao đi.” “…” Lúc này Kỳ Vô Quá mới tỉnh táo lại, mình bị bắt làm con tin uy hiếp Đoàn Lệ ư? Cái cốt truyện cẩu huyết gì đây? Biểu cảm trên mặt Cổ Ngưng Ninh và Khưu Lương cũng rất kỳ lạ, dường như muốn nói lại thôi. Đoàn Lệ chỉ cau mày, không biết đang nghĩ gì. Lôi Tranh cả giận nói: “Hoàng Quốc An, đồ ăn cháo đá bát! Vì những thứ mờ mịt hư vô đó mà phản bội anh Đoàn!” Cổ Ngưng Ninh im lặng một lát mới nói: “Tôi thấy… tốt nhất anh đừng nên chống cự nữa.” “Tao không chống cự à, không chống cự sẽ rơi vào kết cục như Phong Du!” Kỳ Vô Quá nhìn qua, thấy trong góc có một làn sương xám đã bị đánh tan, xem ra chính là Phong Du trong miệng Hoàng Quốc An. Trước đó không lâu, Đoàn Lệ đã nói sơ qua chế độ quản lý không gian cho Kỳ Vô Quá nghe, cậu cũng hiểu sơ về quản lý Thiên tự. Từ thế cục hiện tại, có thể thấy xem ra quản lý Thiên tự bị Tham Lang dụ dỗ là số ba Phong Du và số bốn Hoàng Quốc An. Hoàng Quốc An thấy Đoàn Lệ không có ý thỏa hiệp, nảy lòng độc ác muốn tổn thương cậu ép Đoàn Lệ nghe lời. Không ngờ vừa cử động, gã mới phát hiện tay mình không nghe theo mệnh lệnh nữa. “!” Hoàng Quốc An muốn nói chuyện, lại phát hiện không thể mở miệng. Lại sau đó, ý thức gã cũng chìm vào hỗn độn vĩnh hằng. Kỳ Vô Quá thong thả đẩy bàn tay đặt trước cổ mình đi đến cạnh Đoàn Lệ, lúc này ánh sáng đỏ trong tay chợt lóe, thu xích câu hồn về. Đoàn Lệ vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là vung tay lên, sương xám xung quanh biến ảo thành nhà giam nhốt Phong Du và Hoàng Quốc An vào đó. “…” Trừ Cổ Ngưng Ninh và Khưu Lương ra, những người còn lại đều không biết rốt cuộc là như thế nào. Tốt xấu gì Hoàng Quốc An cũng là lệ quỷ trăm năm, là Thiên tự số bốn, vậy mà bị khống chế dễ dàng như vậy? Kỳ Vô Quá mỉm cười, nói: “Bây giờ có thể nói chuyện chính được rồi, qua phòng họp nhé?” Mọi người nhìn nhau, khiếp sợ đi theo hai người Đoàn Lệ vào phòng họp. Dù ngồi xuống rồi, bọn họ vẫn không thể rời mắt khỏi Kỳ Vô Quá. Rốt cuộc người này có lai lịch như thế nào? Kỳ Vô Quá thấy mọi người đều dùng ánh mắt vi diệu nhìn mình, cậu nói: “Tự giới thiệu một chút, có lẽ về sau tôi cũng sẽ trở thành đồng nghiệp của các người, chịu trách nhiệm giám sát tất cả sự vụ trong không gian quỷ vực, đề phòng các hành vi đi quá giới hạn.” Ánh mắt của bọn họ lại chuyển hướng về phía Đoàn Lệ. Tuy bình thường Đoàn Lệ không quản quá nhiều chuyện, nhưng phàm là khi xuất hiện, hắn đều sẽ thể hiện tính cách nói một không nói hai. Bây giờ đột nhiên có một người chơi không bình thường, nói sau này sẽ giám sát quỷ vực, đại ca Đoàn nhịn nổi ư? Không ngờ mọi người lại thấy Đoàn Lệ bình thản như không, không có dấu hiệu nổi giận. Đoàn Lệ nói: “Về sau có thể không gian quỷ vực sẽ được hợp nhất điều chỉnh, Vô Quá sẽ giải thích kỹ cho các người, vấn đề cần giải quyết ngay bây giờ là mảnh ác ý lây nhiễm.” Đoàn Lệ không nói chuyện Tham Lang Tinh Quân cho họ biết, chuyện Tinh Quân quy vị rất quan trọng, tất nhiên càng ít người biết càng tốt. Các quản lý Thiên tự chịu trách nhiệm kéo người chơi vào không gian quỷ vực cùng một thời gian. Như vậy mới có thể đề phòng mảnh ác ý nào đó chạy trốn. Sau khi công việc trong không gian quỷ vực được sắp xếp xong xuôi, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ chia nhau hành động. Đoàn Lệ đi đến thế giới hiện thực, mà Kỳ Vô Quá lại đi một chuyến đến âm phủ. Chuyển Luân Vương đã ngủ say, cậu và Thôi Giác chờ bốn vị Phán Quan, còn có Hắc Bạch Vô Thường rồi kể hết những việc này cho đối phương, lược đi những phần không thích hợp để nói cho người ngoài. Một lát sau, Kỳ Vô Quá đẩy cửa rời đi, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng thích thú. Những người nơi này đều được cậu từng bước đưa tới âm phủ nhậm chức. Đặc điểm tính cách của từng người Kỳ Vô Quá đều nắm rất rõ, tất nhiên không tốn nhiều sức để thuyết phục. Kỳ Vô Quá vừa bước xuống bậc thang Âm Luật Tư, lại nghe thấy có người gọi: “Chờ đã.” Cậu quay đầu lại, thấy là Tạ Tất An đuổi theo. Kỳ Vô Quá vừa thấy nụ cười của Tạ Tất An liền không muốn để ý tới hắn, lạnh lùng xoay người đi tiếp. “…” Tạ Tất An bị làm lơ hoàn toàn không nhụt chí, cơ thể nhoáng lên chặn đường Kỳ Vô Quá. “Nói chuyện chút nhé?” Kỳ Vô Quá nhìn hắn, nói: “Không có gì để nói.” Tạ Tất An: “Làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy, đừng phũ thế chứ, chuyện giữa cậu và Phá Quân Tinh Quân không đơn giản vậy đúng không?” Kỳ Vô Quá không phải phụ nữ dễ xấu hổ, nếu Tạ Tất An đã hỏi, cậu cũng thản nhiên nói: “Sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ mời cậu uống rượu mừng, bây giờ tôi không rảnh để ở lại, có người đang chờ.” “…” Tạ Tất An đứng ở đó nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của Kỳ Vô Quá, bỗng thấy hơi nghèn nghẹn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]