Khi hai người quay về nghĩa trang thì trời đã trở tối.
Việc đầu tiên Kỳ Vô Quá làm là thả túi ốc biển vào một cái thùng nước, sau khi đổ nước vào thùng, ốc biển lập tức thò mình ra khỏi vỏ.
“Quả nhiên là vậy.”
Kỳ Vô Quá cau mày, cảm thấy tối nay mình đã nhìn thấy quá nhiều thứ cay mắt. Phần thịt ló ra khỏi vỏ ốc không phải là thịt ốc thường, mà trên mỗi con ốc đều mang một khuôn mặt người, đầy đủ mắt mũi miệng, thậm chỉ có cả hai tai.
Kỳ Vô Quá tìm một đôi găng tay cao su, sau khi trang bị kỹ càng thì cầm con ốc lớn nhất lên quan sát. Khuôn mặt trên đầu nó giống hệt NPC trước kia đến phòng khám của Đoàn Lệ như đúc. Gương mặt kia bị Kỳ Vô Quá bắt lên trông có vẻ không vui cho lắm, ốc biển chầm chậm uốn mình, khuôn mặt cũng bị uốn thành một tư thế vặn vẹo.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, con ốc biển thoạt nhìn hiền lành bỗng há to miệng để lộ hàm răng sắc nhọn, quay qua cắn vào tay Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá vốn rất cảnh giác, ốc biển vừa thực hiện động tác, cậu đã lập tức thả tay, con ốc kia lại rớt xuống nước. Nhưng dù nằm trong thùng, nó vẫn không khép cái miệng đầy răng nhọn lại mà cắn sang con ốc biển bên cạnh.
Con ốc biển này vốn đã lớn, há miệng ra là có thể nuốt lống con ốc biển bên cạnh.
Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, con ốc nhỏ hơn đã bị cắn nát.
Đồng thời tiếng vang cũng khiến những con ốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954849/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.