Giản Thần không khỏi choáng váng, hỏi: “Đó, đó là sinh vật khổng lồ dưới đáy biển à?”
“Là thuyền.”
Kỳ Vô Quá lời ít ý nhiều, lúc cái bóng kia vừa xuất hiện thì cậu đã nhận ra đó là một con thuyền, hơn nữa còn là một con thuyền rất lớn.
Còn trong mắt Đoàn Lệ thì lại không giống thế. Hắn ghé sát vào tai Kỳ Vô Quá, nhỏ giọng nói: “Con thuyền này rất kỳ lạ.”
“Ừ?”
Giản Thần đứng ở một nơi không xa, hai người không thể không nhỏ giọng nói chuyện, lược bớt từ ngữ, dùng ánh mắt giao lưu.
“Không cảm nhận được gì.”
Đoàn Lệ chỉ nói ngắn gọn nhưng Kỳ Vô Quá hoàn toàn có thể hiểu ý đối phương.
Không có gì cả, chứng tỏ trên chiếc thuyền kia không có người sống cũng không có người chết, càng đừng nói là quỷ.
Đó chỉ đơn giản là một chiếc thuyền rỗng mà thôi.
Nhưng con thuyền này lại trôi với một tốc độ khó lòng lý giải tới chỗ thuyền đánh cá. Mới chỉ qua vài phút, chiếc thuyền đã xuất hiện ngay trước mắt.
Đây là một chiếc thuyền bị chìm, trên thân tàu bám đầy hà và tảo biển. Lớp sơn bên ngoài đã bị rỉ sét loang lổ, không thể nhìn ra màu sắc vốn có.
Con thuyền nhỏ dưới chân nhóm Kỳ Vô Quá khi nổi bên cạnh con tàu lớn trông rất nhỏ bé, thậm chí còn có cảm giác bị nghiền nát.
Con thuyền cứ vậy mà âm thầm ngừng lại, dường như đang mời chào ai đó.
Động cơ của tàu đánh cá cũng dừng lại, ngư dân trên thuyền đi tới, nói: “Lên thuyền đi.”
Giản Thần không thể tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954844/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.