Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu.
Đoàn Lệ hỏi: “Vết thương của người kia thế nào?”
NPC bác sĩ lắc đầu nói: “Xem ra cậu ta xui xẻo rồi…”
“Xui xẻo?” Đoàn Lệ hỏi.
Bác sĩ không trả lời mà thở dài: “Bị ốc cắt phải, hết cứu được rồi.”
Thật ra Kỳ Vô Quá đã hiểu ý của bác sĩ, chẳng lẽ miệng vết thương của người kia do vỏ ốc gây ra?
Nghe phi lý không chịu được.
Đúng là trong thế giới hiện thực cũng có ký sinh trùng ký sinh trên cơ thể người, trừ những căn bệnh thường thấy ra, căn bệnh khó chấp nhận nhất mà Kỳ Vô Quá đã từng gặp là ký sinh trùng ở rừng mưa Amazon.
Khi đó cậu vì sưu tầm phong tục tập quán ở các nơi nên phải đến rừng mưa một thời gian.
Một ngày nọ khi đến khu tập trung, nhân viên cứu viện cứu được một nhà thám hiểm bị lạc trong rừng vì mưa to. Lúc ấy khi nhân viên y tế trị liệu khẩn cấp cho nhà thám hiểm kia, Kỳ Vô Quá cũng được chứng kiến. Phía dưới da của người nọ có rất nhiều chỗ nhô lên, thậm chí mấy cục thịt nhô lên đó còn di chuyển khắp nơi.
Sau đó Kỳ Vô Quá thấy nhân viên y tế nặn mấy con sâu lúc nhúc ra khỏi da. Mà có lẽ tình huống bây giờ không khác loại ký sinh trùng kia là bao. Chỉ là nếu chỉ cần giải phẫu lấy vật ký sinh ra khỏi người nhiễm, vì sao bác sĩ lại tỏ ra hết thuốc chữa như vậy?
Kỳ Vô Quá biết thân phận của mình không hợp để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954837/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.