Đoạn Lệ quay lại nhìn Kỳ Vô Quá, không cần nhiều lời, Kỳ Vô Quá vẫn hiểu ý của hắn.
Với tình huống này, cách tốt nhất đối với người bình thường như cậu chính là ở yên bên cạnh, đừng nên lao ra vướng tay vướng chân.
Đoạn Lệ nói: “Cậu có giữ bùa hộ mệnh đó không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, lấy bùa hộ mệnh treo trên cổ ra. Lần trước ở thôn Thiên Đường mượn được cái bùa này, Kỳ Vô Quá vốn định đưa nó cho Đoạn Lệ nhưng lại bị từ chối.
Lý do là so với Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá mới là người không có năng lực tự bảo vệ mình. Bây giờ hai người đã trở thành đồng đội được trói định với nhau, thực lực của tổ đội vốn là người này mạnh hơn bù đắp cho người kia, tạo thế cân bằng.
Kỳ Vô Quá cứ vậy mà bị thuyết phục, bình thản tiếp nhận bùa hộ mệnh vừa nhìn là biết không tầm thường này.
Tuy Đoạn Lệ không nói cho cậu biết cách sử dụng, nhưng Kỳ Vô Quá cũng biết loại pháp khí như vậy phải đến lúc mấu chốt nhất mới lấy ra.
Cho nên trong tình huống bình thường, cậu sẽ không đeo trên người mà cất nó trong túi.
Làn sương xám phía bên kia đã hơi kích động, dưới sự thôi động của người nọ mà lao về phía hai người.
Lúc tới gần, sương xám chia ra thành hai luồng nhỏ, sau đó ngưng kết ra thực thể.
Đó là những con quỷ thấp bé kỳ lạ chỉ cao đến đầu gối hai người, cái đầu rất lớn, tay chân lại bị teo nhỏ nhưng động tác rất nhanh.
Chỉ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954829/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.