Phản ứng lần này của Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ rất nhanh, lúc vừa đuổi theo ra ngoài, Hồ Tử Khiêm vừa mới đi đến bên bờ hồ.
“Hồ Tử Khiêm!”
Kỳ Vô Quá hét một tiếng.
Lần này dường như Hồ Tử Khiêm không mất đi lý trí, nghe thấy giọng của Kỳ Vô Quá, cậu ta lập tức dừng lại.
Kỳ Vô Quá đi qua, hỏi: “Cậu muốn chui xuống khe à?”
Hồ Tử Khiêm biến sắc, sau đó nói như đúng rồi: “Tôi muốn xuống đó, chắc chắn hộp giấu ở trong khe này, nếu không xuống đó mở hộp, nhất định tối nay tôi sẽ chết!”
Kỳ Vô Quá nói: “Độ nguy hiểm của khe cậu cũng thấy rồi, cậu xuống đó rồi cũng không sống được nữa.”
Hồ Tử Khiêm huơ huơ đồ trong tay, đó là một sợi dây thừng rất chắc chắn, không biết cậu ta lấy được từ đâu.
“Bây giờ khe lớn như thế, tôi đeo đồ bảo hộ vào, chắc sẽ không sao đâu.”
Cậu ta nói: “Anh Kỳ này, anh cũng biết chuyện giải phẫu rồi đấy, có lẽ về sau các anh cũng trốn được, nhưng nhìn lúc này mà xem, thân phận người bệnh an toàn hơn bác sĩ nhiều…”
“Nói chuyện chính.” Đoạn Lệ đứng bên cạnh trầm giọng nói.
Hồ Tử Khiêm run lên, ấp úng một hồi lâu mới buột miệng thốt ra: “Giúp tôi kéo dây thừng được không, tôi sẽ rất biết ơn các anh!”
Kỳ Vô Quá nhìn Hồ Tử Khiêm khom lưng 90o, thành khẩn đến mức suýt nữa là quỳ mọp xuống đất.
Cậu gật đầu: “Cậu thử đi, đừng xuống sâu quá.”
Tuy Kỳ Vô Quá không để ý sống chết của Hồ Tử Khiêm cho lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954822/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.