Kỳ Vô Quá đánh mắt theo hướng mà Đoạn Lệ đang nhìn, phát hiện giữa một đám rơm rạ nằm tán loạn kia, quả thật có một nhúm tóc màu đen.
Trước lúc lên xe, Kỳ Vô Quá vốn cũng đã để ý tới. Có điều cậu chỉ cho đó là lông động vật, bây giờ nhìn lại thì thấy không giống, từ độ dài có thể thấy đây là tóc của con người.
Kỳ Vô Quá thoáng nhìn NPC ăn mặc cổ quái đang lái máy kéo phía trước, hỏi: “Trò chơi này chắc sẽ không để lộ huyền quan đâu?”
Đoạn Lệ hơi ngạc nhiên, hỏi: “Ý cậu là sao?”
Kỳ Vô Quá nói: “Tôi cứ cảm thấy tên tài xế này như kẻ giết người hàng loạt vậy.”
Hai người không coi ai ra gì chúi đầu vào thầm thảo luận vài câu, Kỳ Vô Quá liền cảm thấy di động trong túi rung lên, có người gửi tin nhắn vào nhóm Wechat.
Nhóm Wechat hiện lên một dòng tin nhắn.
“Này Kỳ Vô Quá, hai cậu quen nhau à?”
Kỳ Vô Quá còn không thèm nhếch nửa cái lông mày, trả lời: “Vừa gặp đã quen.”
Qua hơn một giờ xóc nảy, máy kéo cuối cùng cũng dừng lại, mọi người nhảy từ trên máy kéo xuống, chuyển thành đi bộ sang phía con đường nhỏ, phong cảnh hoàn toàn khác biệt dần hiện ra trước mắt họ.
Phía trước là một chiếc hồ xanh lam như như dùng loại thuốc tốt nhất nhuộm lên, khiến mọi người cảm thấy cả đoạn đường ác liệt ban nãy đều rất đáng giá.
Phó Hàm lên tiếng: “Cuộc sống là như thế đấy, sau khi cực khổ xong được ngắm phong cảnh mới là đẹp nhất.”
Kỳ Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954781/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.