Sáng hôm sau, đám người chơi vẫn cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ nhân vật như mọi hôm.
Vào giờ nghỉ trưa, Lộ Mạn Mạn tranh thủ đến tiệm trà sữa một chuyến.
Bây giờ trò chơi đã đến hồi kết, cô không còn tâm tình nào tập trung vào chương trình đầy ám ảnh của lớp mười hai nữa.
Lộ Mạn Mạn gục xuống bàn, nói: “Cứ nghĩ đến chuyện sắp thoát khỏi cảnh làm đống đề lớp mười hai địa ngục, tôi lập tức không tĩnh tâm học nổi nữa.”
Kỳ Vô Quá ngồi trên ghế salon ngủ bù, nghe Lộ Mạn Mạn nói vậy thì cười: “Trực giác nói cho tôi biết tối nay không đơn giản vậy đâu. Trò chơi nào đến hồi kết thì cũng phải đánh nhau với boss đúng không?”
Hiện tại Lộ Mạn Mạn đã hoàn toàn tin phục trực giác của Kỳ Vô Quá, nghe cậu bảo như vậy thì ủ rũ nói: “Đại lão à, đừng thế chứ, tôi ngán bị dọa phát sợ rồi, chỉ muốn thuận lợi qua cửa chứ không muốn “được” boss yêu thương đâu.”
Trực giác của Kỳ Vô Quá chưa từng đoán sai.
Buổi đêm hôm nay cũng đã chứng nghiệm cho trực giác của cậu.
Sau khi nhóm người chơi quay về đảo Giang Tâm liền đi thẳng lên biệt thự trên đỉnh núi.
Trước đây ông chủ Tiền đốt cháy tháp cổ vì nơi đây có phong thủy tốt nhất, cũng là nơi phù hợp để xây biệt thự nhất.
Sau khi tòa tháp bị đốt, hơn nửa diện tích đất quy hoạch bị dùng làm biệt thự cho ông ta ở. Mà vị trí của tháp cổ lúc trước lại vừa hay nằm chính giữa vườn hoa.
Lần này bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954770/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.