Lúc bóng đêm hạ màn, Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ cũng bắt đầu lên tầng hai.
Lần này bọn họ không vào phòng Đoạn Lệ nữa mà chạy qua căn phòng Kỳ Vô Quá chỉ ở đúng một ngày.
Kỳ Vô Quá tắt đèn, nói: “Phải mô phỏng chính xác tình huống của buổi đêm hôm ấy, mới có thể dẫn con quỷ đó ra ngoài.”
Ánh đèn đường bên ngoài quá mờ, Kỳ Vô Quá chỉ có thể nhìn thấy đường viền khuôn mặt của Đoạn Lệ, chứ không nhìn thấy biểu tình của đối phương.
Cậu nghe Đoạn Lệ cười khẽ một tiếng, sau đó nói: “Lên giường đi.”
Kỳ Vô Quá ngẩn ngơ: “Hả? Cái gì?”
“Nếu muốn mô phỏng chính xác, thì cậu phải nằm trên giường.”
Nghe Đoạn Lệ giải thích như vậy, Kỳ Vô Quá lại cảm thấy khá là hợp lý, dù sao hai người cũng đã ngủ chung với nhau vài hôm, chẳng có gì phải ngại nữa.
Kỳ Vô Quá bò lên giường, sau đó còn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: “Nào, ngủ cùng luôn đi, tích trữ năng lượng lát còn ác chiến.”
“.…”
Đoạn Lệ trầm mặc mất một lúc lâu, Kỳ Vô Quá đang định mở miệng tiếp thì thấy nệm giường hơi chùng xuống, Đoạn Lệ đã nằm bên cạnh cậu.
Hai người không nói gì thêm, trong căn phòng đen kịt chỉ có thể nghe thấy tiếng đôi bên hít thở.
Khó có khi Kỳ Vô Quá cảm thấy lúng túng như vậy, cậu nằm trên giường thôi là đã cảm thấy mệt rã rời, nhưng tình huống trước mắt lại không cho phép ngủ quên.
Cậu chỉ có thể cố giữ vững tinh thần để mình không chìm vào giấc ngủ, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954761/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.