Sáng hôm sau, khi Đoạn Lệ đánh thức Kỳ Vô Quá dậy, hắn thậm chí còn cảm thấy mình hơi tàn nhẫn.
Hắn thấy Kỳ Vô Quá ngồi bệt trên giường với đôi mắt vô hồn mất năm phút đồng hồ mới tỉnh táo được. Dáng vẻ kia của đối phương vô cùng đáng thương, khiến cho Đoạn Lệ sinh ra một chút hổ thẹn chưa từng có.
Nếu không phải Kỳ Vô Quá đã lên tinh thần rời giường, thì Đoạn Lệ chắc đã để cậu ngủ thêm một tiếng nữa.
Chẳng qua chỉ là đến thôn Giang Biên xem xét thêm lần nữa thôi, tự hắn đi một chuyến rồi quay về gọi Kỳ Vô Quá dậy đi làm hẳn vẫn còn kịp.
Đoạn Lệ vốn dĩ định làm như vậy, nhưng nếu Kỳ Vô Quá đã thức, hắn cũng sẽ thu lại ý định này.
Sau khi hai người sắp xếp xong thì đi ra ngoài bắt chuyến xe bus đầu tiên tới thôn Giang Biên.
Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng, người trong thôn trang đều đã dậy. Trời chưa sáng hẳn, không ít những căn nhà hai tầng vẫn còn sáng đèn.
Thôn này mang dáng vẻ của những ngôi làng thường có, nhà nào nhà nấy đều có tiếng người vọng ra.
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ theo lối cũ đi thẳng tới ngôi nhà có đám người rơm ngồi quanh bàn ăn trước.
Bọn cậu phát hiện ngôi nhà cũ quỷ dị hôm qua đã bắt đầu dọn bữa sáng, bộ quần áo của bà lão đứng trước bếp lò kiểu cũ giống hệt với quần áo mặc trên người một trong số đám bù nhìn.
Có lẽ là do bọn cậu đứng trước cửa quá lâu, nên bà lão nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954754/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.