Hai người nhanh chóng rời đi, những người chơi khác thấy thế cũng đi theo.
Kỳ Vô Quá kéo tay Đoạn Lệ, đi thẳng vào lối nhỏ nằm ngay cạnh đường cái. Đi chưa được bao xa đã bước vào trong cánh đồng chưa được khai phát hẳn.
Bây giờ đã sắp tới mùa gặt, lúa nước trong ruộng nhuộm màu vàng óng ánh, nhẹ đong đưa dưới cái nắng ban mai lẫn chút gió sớm thổi qua.
Phong cảnh rất đẹp, khơi dậy cả ham muốn được vẽ của Kỳ Vô Quá.
Đúng lúc này Phùng Chân lại dừng bước, cô đã phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Lộ Mạn Mạn đi gần cô, nghe được tiếng Phùng Chân che miệng hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Quần áo trên người của bù nhìn rơm kia là bộ đồ tối qua anh ta mặc.”
Lộ Mạn Mạn nghe xong, toàn thân lập tức nổi hết cả da gà, cô nói theo bản năng: “Hắn… À không, có phải NPC bị giết xong thì bị lột quần áo mặc lên cho bù nhìn rơm không?”
Cách nói này dễ nghe hơn là giả thiết anh ta bị biến thành người rơm.
Kỳ Vô Quá quay đầu lại nhìn các cô một lát, sau đó nói: “Phùng Chân, cô theo tôi qua đó xem thử.”
Phùng Chân lại lùi ra sau một bước, lắc đầu liên tục: “Không, tôi, tôi không dám.”
Kỳ Vô Quá biết cô là tân thủ, như vậy cũng có thể giải thích e ngại trong lòng đối phương, cậu làm mềm giọng một chút, chuẩn bị động viên đối phương cho bớt sợ.
“Không sao đâu…”
Kỳ Vô Quá còn chưa nói hết, Đoạn Lệ đứng cạnh cậu đã mở miệng.
“Càng trốn càng dễ chết.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954752/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.