Đã sắp tới mười hai giờ, Tưởng Phương đang chuẩn bị châm lửa thì nghe Thang Tĩnh Nhã nói: “Hỏi lại Đoạn Lệ cho chắc.”
Tưởng Phương rất tán thành, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía bên kia, nhất thời có chút cạn lời.
Một người dựa vào tường híp mắt gà gật, người còn lại không biết suy nghĩ gì mà đứng nhìn người đang buồn ngủ kia.
“Sao hai người này không có chút căng thẳng nào vậy…”
Thang Tĩnh Nhã nhẹ giọng: “Đáng tiếc là về đến thế giới thực sẽ quên hết.”
Tưởng Phương liếc cô một cái, hỏi: “Hả? Có ý gì?”
Thang Tĩnh Nhã không trả lời vấn đề của hắn, chỉ cất giọng nói: “Sắp tới giờ rồi.”
Kỳ Vô Quá mở mắt, Đoạn Lệ cũng ngẩng đầu nhìn qua: “Đốt đi.”
Tưởng Phương thấy hai người họ không có ý đến chỗ anh ta, đành phải ôm lấy trọng trách châm lửa.
Anh ta vốn tưởng rằng cái thùng bưu kiện quỷ dị này chắc chắn sẽ không đốt đơn giản vậy được. Nào ngờ, khi lửa bén xuống khăn giấy lót phía dưới, thùng giấy lại cháy rất nhanh.
“Xem ra thứ này không khác gì thùng giấy bình thường.”
Tưởng Phương vốn đang đứng cách xa bồn tráng men mấy mét, thấy tình hình như thế lại theo bản năng muốn tiến lên xem thử một chút.
“Lui về sau.”
Tiếng của Đoạn Lệ vang lên, rõ ràng là không lớn, nhưng lại truyền được vào tai Tưởng Phương.
Tưởng Phương dừng chân, không tới gần nữa.
Vào lúc này, một luồng khói đen nồng nặc bốc lên từ trong đống lửa.
Làn khói này rất qủy dị, màu sắc cũng rất bất thường. Nhìn kỹ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954743/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.