"Cha!"
- Ông nội!
* * *
Phản ứng bất thình lình của Đường Cảnh Sinh khiến tất cả mọi người ở đây giật nảy mình, bọn họ lập tức vọt tới bên giường bệnh, sợ chậm một giây Đường Cảnh Sinh sẽ không nhìn thấy lòng hiếu thảo của bọn họ.
Đường Ứng Khoa chen ở phía trước, nắm chặt tay Đường Cảnh Sinh, nắm chặt trong tay mình, nghẹn ngào nói: "Ba ơi ba làm sao vậy? Tất cả chúng con đều ở đây, có gì thì ngài nói đi, tất cả chúng ta đều lắng nghe."
Những người khác đêù òa òa phụ họa.
Trong mắt bọn họ, biểu hiện vừa rồi của Đường Cảnh Sinh chính là là hồi quang phản chiếu, sắp cạn sinh mệnh, ở đây ai cũng muốn đánh một trận hảo cảm của Đường Cảnh Sinh trước khi sinh mệnh của Đường Cảnh Sinh hao hết, được nhiều thêm một chút di sản.
Ai nấy đều giả vờ quan tâm, Đường Cảnh Sinh còn chưa chết, trong mắt bọn họ đã tràn đầy nước mắt.
Vốn Đường Cảnh Sinh còn có thể nhìn thấy Đường Tự, lúc này tầm mắt lập tức bị ngăn trở, Đường Tự tự nhiên biến mất trong tầm mắt của ông.
Đường Cảnh Sinh rút tay ra khỏi tay Đường Ứng Khoa, trừng mắt, thô lỗ nói: "Tôi còn chưa chết, các người đã khóc tang rồi sao?"
Những lời này thành công ngăn chặn sự quan tâm của những người khác, có người giống như đột nhiên bị bóp cổ, cổ cứng lại.
Hình ảnh trông rất buồn cười.
Đường Cảnh Sinh nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại hụt hơi, thiếu chút nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vai-ac-pha-san/2884951/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.