Chương trước
Chương sau
Từ ngày này về sau, trong phòng Đường Tự sẽ không hiểu sao lại xuất hiện một ít thức ăn.

Đôi khi là trái cây, đôi khi bánh mì, đôi khi gà nướng.

Không cần phải nói, những món ăn này đều là do sơn tiêu tặng, con giáp này có tâm muốn giàu thật sự là chuyện trời đất có thể chứng giám.

Sơn tiêi muốn biểu đạt yêu cầu vô cùng rõ ràng, chính là muốn phát tài sau khi hóa hình.

Nó thấy mỗi lần nó dâng cống phẩm cuối cùng đều bị Đường Tự thả về ven đường trả lại cho nó, liền cho rằng Đường Tự không muốn phù hộ nó phát tài, liền tặng hết lần này đến lần khác.

Cho dù cuối cùng Đường Tự quay xong phân cảnh trên trấn nhỏ, muốn theo đoàn làm phim xuất phát đi quay ngoại cảnh tiếp theo, sơn tiêu còn đưa mấy lần.

Về sau thấy Đường Tự thật sự không muốn tiếp nhận đồ cúng của nó, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác, sơn tiêu không còn tặng đồ nữa.

Vì thế Đường Tự và Bùi Hành Vũ đều thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ sở dĩ không có trực tiếp cùng Sơn Tiêu nói không cần đưa đồ tới, cũng là phòng ngừa liên lụy đến một ít nhân quả không cần thiết.

Còn không bằng làm bộ cái gì cũng không biết, sau đó yên lặng đem đồ cúng trả lại.

Chuyện này chỉ là tiểu nhạc đệm của Đường Tự trong quá trình quay phim, sau đó lại thay đổi ba địa điểm ngoại cảnh. Thì đoàn làm phim trở lại Cao Ninh Thành.

Đầu tiên bắt đầu quay phim ở Cao Ninh Thành, lại trở lại Cao Ninh Thành, thời gian đã trôi qua hơn ba tháng.

Hơn ba tháng nay, Đường Tự từ một ngu ngơ cái gì cũng không biết, đến diễn viên có thiên phú, cố gắng bỏ ra không ít công sức.

Bất kể là nhân viên đoàn làm phim hay là các diễn viên khác đều có thể thấy rõ những nỗ lực của Đường Tự, cũng rất thích tiểu thanh niên có ngoại hình tốt, khí chất đặc thù này.

Cho nên khi phân cảnh của Đường Tự hết, chuẩn bị hơ khô thẻ tre, nhân viên đoàn làm phim còn tổ chức một buổi tiễn đưa nhỏ cho Đường Tự, tặng hoa tươi và chúc phúc cho cậu.

Đường Tự cảm tạ từng người.

Diệp Chi Vân một mình gọi Đường Tự qua.

Có thể thấy Diệp Chi Vân rất thích Đường Tự, trong khoảng thời gian này giao cho Đường Tự không ít thứ, Đường Tự đối với anh cũng rất tôn trọng.

Đường Tự và Diệp Chi Vân đi vào phòng nghỉ của Diệp Chi Vân, "Diệp đạo, Ngài tìm tôi có việc gì?"

Diệp Chi Vân cũng không quanh co lòng vòng, mà lựa chọn đi thẳng vào vấn đề này nói: "Đường Tự cậu dự định phát triển lâu dài trong giới giải trí sao?"

Đường Tự suy nghĩ một chút, trả lời. "Lúc trước nhận người vì tiền mà chết là bởi vì cuộc sống bức bách, nhưng hiện tại, tôi cảm thấy quay phim rất thú vị, cũng muốn tiếp tục đi về phía trước xem một chút."

Về phần con đường này có thể đi được hay không, Đường Tự cũng không thèm để ý.

Nhận bộ "người vì tiền mà chết" chỉ mang theo tâm tính muốn kiếm tiền, quay xong cũng không có yêu thích quay phim, nhiều nhất chỉ là cảm thấy thú vị.

Còn có một điểm chính là quay phim kiếm tiền nhanh, y còn nhớ rõ y đã hứa hen với Bùi Hành Vũ là sẽ nuôi hắn.

Diệp Chi Vân đại khái hiểu được ý tứ của Đường Tự, anh trầm ngâm trong chốc lát mới nói. "Kỳ thật hôm nay tôi muốn nói chuyện với cậu về người đại diện, tôi thừa nhận năng lực làm việc của Tiểu Bùi, nhưng trong giới này, nhân mạch và tài nguyên quan trọng hơn. Nếu muốn phát triển lâu dài trong vòng tròn này, tôi khuyên cậu nên thay đổi một người đại diện."

Bùi Hành Vũ là một người, không phải công ty giải trí, tài nguyên hắn có thể mang đến cho Đường Tự có hạn.

"Cậu có biết tại sao hôm nay tôi lại nói chuyện này với cậu không?" Không đợi Đường Tự phản ứng, Diệp Chi Vân lại hỏi.

Đường Tự. "Diệp đạo đang suy nghĩ cho tương lai của tôi."

Y biết Diệp Chi Vân nói như vậy là vì tốt cho mình, nếu như không sao cả, Diệp Chi Vân cũng không cần ở trước mặt y nói ra những lời dễ dàng đắc tội với người khác.

"Đây là một nguyên nhân." Diệp Chi Vân gật đầu, có chút vui mừng, hiểu tốt là được, chỉ sợ không hiểu tốt xấu gì anh bởi vậy mà hận anh nhiều lời.

Đương nhiên nếu Đường Tự là người như vậy, cũng không đáng để y nhắc nhỡ.

"Có một lý do rất quan trọng khác," Diệp Chi Vân nói. "Trong quá trình quay phim này, có một người gọi điện thoại cho tôi hy vọng sẽ thay thế cậu."

Là Diệp Chi Vân vẫn kiên trì muốn dùng Đường Tự, hơn nữa người đại diện của Diệp Chi Vân là Tả Khánh Viễn có chút lực lượng, bằng không ai cũng không giữ được Đường Tự, nhân vật Thần Tài gia này đã sớm để cho người khác cướp đi.

Diệp Chi Vân không biết Đường Tự đắc tội với ai, nhưng Đường Tự là diễn viên do anh tự mình tìm, thông qua khoảng thời gian này ở chung, anh cũng biết Đường Tự là một đứa trẻ tốt không kiêu ngạo không nóng nảy, nguyện ý kéo y một phen.

Diệp Chi Vân uống một ngụm nước, tiếp tục nói. "Cậu biết ý của tôi chứ? Một nhà môi giới hoặc công ty có thể trở thành hậu thuẫn của cậu. Năng lực của Bùi Hành Vũ mạnh mẽ không sai, nhưng giai đoạn này căn bản là không bảo vệ được cậu."

Bộ phim này, Diệp Chi Vân chính là nhà đầu tư lớn nhất, cho nên có thể không bị vốn liếng chèn ép, muốn dùng ai thì dùng người đó. Nhưng sau đó thì sao? Nếu thật sự có người muốn nhắm vào Đường Tự, ở trước mặt quyền thế, Bùi Hành Vũ có thể làm sao bây giờ?

Một số đỉnh lưu, tuyến 1 tuyến 2, còn không cách nào thoát khỏi sự khống chế của tư bản, huống chi Đường Tự còn chưa ra mắt.

Đây là một vấn đề thực tế đầy bất lực..

Đường Tự lại không cách nào hiểu được sâu sắc chuyện này.

Dù sao y cũng chỉ là một yêu quái, trước khi hóa hình vẫn sống trong rừng sâu núi thẳm, chưa từng tiếp xúc với xã hội loài người, tự nhiên không biết lòng người hiểm ác.

Đoàn làm phim "Người vì tiền mà chết" của Diệp đạo, bởi vì quyền lực nằm trong tay Diệp Chi Vân, bầu không khí của cả đoàn làm phim đều rất tích cực, rất ít khi lục đục. Cho dù có, Bùi Hành Vũ cũng vụng trộm giúp Đường Tự giải quyết.

Đường Tự đơn thuần, cũng bởi vậy không cách nào lý giải lời Diệp Chi Vân.

"Tôi.."

Đường Tự vừa mới mở miệng, đã bị Diệp Chi Vân cắt đứt, "Cậu không cần vội vàng cự tuyệt, trở về cùng Bùi Hành Vũ thảo luận một chút, hắn là người thông minh, biết lựa chọn cái gì có lợi cho cậu"

Anh nói xong lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Đường Tự, "Đây là danh thiếp của người đại diện của tôi, nếu đáp ứng liền gọi điện thoại cho anh ta, cùng anh ta nói chuyện."

Người đại diện của Diệp Chi Vân là Tả Khánh Viễn cũng là bạn tốt của Diệp Chi Vân, cậu ta là vì Diệp Chi Vân mà lựa chọn làm người đại diện, vốn định bồi Diệp Chi Vân chơi một chút, làm vài năm cảm thấy rất thú vị, mà phòng làm phim của Diệp Chi Vân cũng đang đi đúng hướng, liền tính toán nghiêm túc dẫn theo mấy nghệ sĩ.

Lúc trước Tả Khánh Viễn đã nhờ Diệp Chi Vân giúp cậu ta kiếm một số diễn viên có tiềm lực, dù sao Diệp Chi Vân cũng là đạo diễn, ánh mắt nhìn diễn viên vẫn tương đối độc.

Thông qua bộ phim "người vì tiền mà chết" này, Diệp Chi Vân coi trọng Đường Tự. Tuy Rằng Đường Tự là người mới, nhưng rất có tiềm lực, thích hợp bồi dưỡng.

Về phần Đường Tự có đắc tội với người hay không, có nguy cơ bị đóng băng hay không đối với Tả Khánh Viễn mà nói không có vấn đề gì.

Tả đại thiếu gia chính mình chính là tư bản, muốn nâng đỡ người khác, trong giới này rất ít người dám ngăn cản.

Đường Tự từ phòng nghỉ của Diệp Chi Vân đi ra, liền cùng Bùi Hành Vũ về nhà.

Trên đường trở về, Đường Tự vẫn luôn rối rắm muốn đổi người đại diện với Bùi Hành Vũ như thế nào.

Suy nghĩ hồi lâu, mới quyết định không nói chuyện này với Bùi Hành Vũ.

Đổi người đại diện cũng đồng nghĩa với việc để Bùi Hành Vũ "rời đi" mình, nếu Bùi Hành Vũ nghe thấy thì phát điên thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa, Đường Tự đối với người đại diện là ai kỳ thật không sao cả, tương lai có thể phát triển thành cái dạng gì, y cũng không phải để ý như vậy.

Dù sao y là một yêu quái, còn là kim nguyên bảo tinh cũng không thể nuôi không nổi một nhân loại chứ?

Đường Tự không đề cập đến việc này, về sau Bùi Hành Vũ cái gì cũng không biết, lại không nghĩ tới sau khi về đến nhà, Bùi Hành Vũ sẽ chủ động đề cập đến đề tài này.

Ngôi nhà đã không có ai ở trong hơn bốn tháng, bụi bặm bám đầy.

Bùi Hành Vũ đang định động thủ quét dọn vệ sinh, liền nhìn thấy Đường Tự vung tay lên, một giây sau bụi bặm trong phòng biến mất hầu như không còn, cả phòng bụi mịn không nhiễm.

Bùi Hành Vũ cầm chổi sửng sốt trong chốc lát, nở nụ cười.

Không nghĩ tới Đường Tự còn có ngón này.

Hắn giơ ngón tay cái lên về phía Đường Tự, sau đó kéo Đường Tự ngồi xuống sô pha, "Vừa mới ở trên xe, có phải có chuyện muốn nói với tôi không?"

- Không có! Đường Tự lập tức phủ nhận, ngàn vạn lần đừng để Bùi Hành Vũ cho rằng mình muốn rời khỏi hắn.

Bùi Hành Vũ xoa đầu Đường Tự một phen, thủ pháp cực kỳ giống mèo, "Đừng khẩn trương, tôi không phát điên."

Đường Tự.. "

Tâm tư bị nói trúng, Đường Tự cảm thấy có chút xấu hổ, ánh mắt tùy tiện nhìn lung tung, làm cái gì cũng không biết.

Bùi Hành Vũ hiển nhiên bị phản ứng của Đường Tự lấy lòng, khóe miệng nhếch lên," Tôi đoán Diệp Đạo tìm cậu, là nói chuyện đổi người đại diện đúng không? "

Đường Tự cả kinh." Ngươi làm sao biết được? "

Sau đó lại khẩn trương nhìn chằm chằm Bùi Hành Vũ, sợ chuyện này chạm đến thần kinh mẫn cảm của Bùi Hành Vũ.

" Sợ tôi phát điên?"Bùi Hành Vũ cố ý nặng nề mặt mày, hai mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn chằm chằm y.

Đường Tự gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong, cuối cùng dứt khoát ngửa đầu, lộ ra cổ trắng nõn của mình, giống như là một tín đồ hiến tế.

Nhưng lông mi không ngừng run rẩy lại bán đứng nội tâm khẩn trương của mình.

Yếu đuối đáng thương và bất lực.

Bùi Hành Vũ nhìn chằm chằm cổ Đường Tự trong chốc lát nghĩ thầm con mèo này cũng quá trắng rồi đi, còn có thể nhìn thấy gân xanh đang đập dưới da.

Hắn vươn tay, đặt tay lên cổ Đường Tự. Xúc cảm dưới tay ấm áp mà tinh tế, phảng phất hắn chỉ cần dùng sức là có thể bẻ gãy cổ Đường Tự.

Đường Tự càng không dám động, y hiện tại giống như cá nằm trên thớt, mặc người chế biến.

Bùi Hành Vũ cảm thụ nhịp đập dưới ngón tay, sau đó ánh mắt chậm rãi di chuyển lên, cuối cùng dừng trên đôi môi Đường Tự mím chặt.

Ngón tay thon dài không khống chế được nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.

Đường Tự bất an giật giật, lại không biết vì sao nơi Bùi Hành Vũ chạm vào truyền đến cảm giác tê dại.

Đường Tự thật sự là nhịn không được, liền vụng trộm mở một con mắt, liếc Bùi Hành Vũ một cái, lại vừa vặn chống lại tầm mắt Bùi Hành Vũ.

Tròng mắt rất đen lại thâm thúy, phảng phất cất giấu một ngụm xoáy nước, muốn đem cả người y hút vào.

Trong lúc nhất thời, Đường Tự quên phản ứng, ngơ ngác nhìn Bùi Hành Vũ, yết hầu không khỏi lăn lăn.

Một giây sau, Đường Tự cũng cảm giác được tay Bùi Hành Vũ giữ chặt cằm mình, khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trong đồng tử của y.

Bùi Hành Vũ áp sát vào, bờ môi khắc chế chạm vào môi Đường Tự một chút.

Một chạm liền tách ra.

Nhưng xúc cảm ấm áp lại giống như dính trên môi Đường Tự, cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy có chút thoải mái.

Chỉ là thời gian dừng lại quá ngắn, Đường Tự cũng không kịp phân biệt loại cảm giác này.

Vì thế mang theo một loại tâm tình dò xét, đột nhiên đè lại ót Bùi Hành Vũ, nặng nề đụng vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.