Ngưỡng cửa bên phải có cắm nhang, trong chính điện rất tối, cho dù bây giờ đang là ban ngày có ánh mặt trời chói chang thì cũng rất khó soi sáng được toàn cảnh.Trên mặt đất là ba miếng bồ đoàn có niên đại xa xưa, đã rách mấy lỗ.
Chính diện chính là tượng Ngọc Tử Quan Âm, màu sơn mặt ngoài đã tróc hơn phân nửa.
Đầu của Quân Âm bị một tấm vải đỏ trên xà nhà rơi xuống che khuất nên Nhàn Đăng chỉ có thể nhìn được nửa thân dưới của tượng.
Hai bên trái phải có hai tấm biển, một bên viết: “Bình Tịnh Thủy dưỡng tánh từ bi”, bên còn lại viết: “Tử Trúc Lâm tồn tâm Bồ Tát.” Trên bàn thờ đặt ba cái chén, ở chính giữa là trái cây, hai bát bên cạnh trống không.Y sờ cằm một cái, nghi ngờ nhủ thầm trong bụng: Sao lại không có kim đồng ngọc nữ nhỉ?Ngọc Tử Quan Âm đứng lẻ loi trong miếu, đừng nói kim đồng ngọc nữ ở hai bên trái phải, ngay cả Tịnh bình trên tay cũng không có, thay vào đó là một cây quạt xương ngọc kỳ quái.Ánh mắt y dừng ở trên cây quạt xương ngọc kia, dường như toàn bộ tinh thần đều bị hút vào, bản thân cũng không nhận ra mình đang chầm chậm đi đến gần nó.Lan Tuyết Hoài bỗng nhiên giữ y lại: “Ngươi muốn làm gì?”Nhàn Đăng hơi sững sờ, môi mấp máy, giống như buộc miệng thốt lên: “Ta đã từng thấy qua cây quạt này rồi.”Y thò tay túm lấy tấm vải đỏ treo lơ lửng ở giữa không trung, dùng sức kéo một phát.
Tấm vải đỏ ở trên xà nhà rơi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vai-ac-mat-tri-nho/4084905/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.