Nhàn Đăng cười ha ha, nói: “Ánh mắt của Vân tiểu di rất đặc biệt nha.
Giờ này nàng ta từ bên ngoài trở về là đi làm gì thế?”A Phúc dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Vân tiểu di chính là đến miếu Nương Nương.
Đoạn thời gian trước nàng ta thỉnh được một pho tượng Ngọc Tử Quan Âm đặt ở trong nhà nên khoảng thời gian này thường hay chạy đến miếu Nương Nương, nghe nói là tin Phật.”Nhàn Đăng: “Oa, Vân tiểu di nhất định là chưa từng nghe qua một câu nói.”A Phúc: “Câu nói gì?”Nhàn Đăng đáp: “Thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó.”A Phúc cười ha ha: “Ta đây lại không thể nói được, đều là chuyện của các lão gia phu nhân, không đến lượt hạ nhân chúng ta xen vào.”Đến nhà phía Tây rồi, A phúc mới mở hai cánh cửa ra.Hà viên ngoại đã thu xếp cho hai người vào ở hai căn phòng phía trong, đều ở trên cùng một dãy hành lang, chỉ cách một mặt tường nên đi lại cũng thuận tiện.Buổi chiều bọn họ đi ra ngoài một chuyến làm chậm trễ một chút thời gian, sắc trời hôm nay đã tối, tính toán cũng đến thời gian ăn cơm đi ngủ rồi.Nhàn Đăng đang chuẩn bị mở lời mời Lan Tuyết Hoài và y cùng nhau ăn cơm, nhân tiện mở miệng hỏi thăm hắn một chút lửa xanh gặp phải vào xế chiều hôm nay là chuyện gì xảy ra.Nhưng chẳng hiểu sao y còn chưa đi tới trước cửa Lan Tuyết Hoài, chỉ vừa mới bước ra một bước thì đối phương đã đóng cửa lại, chặn y ở ngoài cửa.Tay Nhàn Đăng đặt ở giữa không trung chỉ còn cách cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vai-ac-mat-tri-nho/4084893/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.