Mãi đến khi Lan Tuyết Hoài đen mặt nói: “Đứng bên ngoài dầm mưa vui lắm sao? Sao nào, ngươi làm chuyện đuối lý mà ta không được nói ngươi hai câu à?”Nhàn Đăng: lắc đầu như trống.Lan Tuyết Hoài tiếp tục lạnh lùng nói: “Vậy ngươi có ý gì, ta không tính sổ với ngươi thì thôi, bây giờ ngươi còn giận dỗi ta? Ngươi đứng ở đây dầm mưa là để cho ai xem? Hay là nói…”Nhàn Đăng quay lại, đáng thương nhìn hắn.Lan Tuyết Hoài nhìn biểu cảm đáng thương như chó con lạc đường của hắn, tặc lưỡi, khó chịu nghĩ: Lại là biểu cảm này.Hắn: “Ngươi cố ý phải không.”Nhàn Đăng không dám lên tiếng, chỉ lắc đầu không ngừng.Quần áo của hắn ướt đẫm, cuối xuân lại mát mẻ, ăn mặc mỏng manh, quần áo dính mưa dán sát vào người, vẽ ra làn da trắng như sữa dê của hắn, tóc cũng ngoan ngoãn dán vào mặt, mặc dù mặt nạ đã che hơn phân nửa gương mặt nhưng vẫn không che được ánh mắt long lanh ngấn nước.Vô cùng nhanh trí, tỏa sáng rực rỡ.Lan Tuyết Hoài hét lên: “Ngươi nhắm mắt lại cho ta!”Nhàn Đăng vội vàng nhắm mắt lại.Lan Tuyết Hoài lại nói: “Ngươi cố ý!”Nhàn Đăng luôn miệng kêu khổ trong lòng: Ta cố ý cái gì, ta… Ta không dám nói câu nào… Đúng là nam nhân càng đẹp càng khó hầu hạ…Lan Tuyết Hoài: “Có phải ngươi đang nghĩ giả vờ đáng thương là có thể tránh được một kiếp không?”Nhàn Đăng trợn mắt nhìn hắn, vô tội: “Tiểu tiên quân, ta không có giả vờ đáng thương…”Lan Tuyết Hoài nhìn vào mắt của hắn, nói: “Ta cho phép ngươi mở mắt chưa?”Nhàn Đăng lại nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vai-ac-mat-tri-nho/4084885/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.