Nhàn Đăng nhảy ra khỏi giường, cầm tiên kiếm trên bàn, đẩy cửa ra nói: “Đến đây.”Trong phút chốc, ngoài phòng gió lớn gào thét, mưa lớn tạt vào phòng không theo bất kì quy luật nào.Trong sân vẫn trang hoàng như trước, chỉ có cửa lớn là thay đổi.Nhàn Đăng cau mày, đi thẳng đến cửa.Cửa không khóa, hơn nữa đã bị mở ra.Lan Tuyết Hoài theo sát phía sau, đến bên cạnh Nhàn Đăng, dùng ô che mưa cho hắn.Nhàn Đăng nói: “Có người vào rồi.”Lan Tuyết Hoài nói: “Ngươi không khóa cửa, đương nhiên là người khác vào được.”Nhàn Đăng càng cau mày, hắn mở tất cả các cửa, tiếng “kẽo kẹt” vang lên trong cơn mưa càng quỷ dị hơn.Hắn vội vàng quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Không ổn!”Lan Tuyết Hoài hỏi: “Không ổn gì cơ?”Nhàn Đăng kéo hắn đi về phía trước, Lan Tuyết Hoài lẩm bẩm, cũng không hất tay hắn ra.
Nhàn Đăng chỉ vào cửa nói: “Cửa có vấn đề.”Lan Tuyết Hoài nghi ngờ nhìn hắn.Nhàn Đăng vuốt cằm, trầm ngâm giải thích: “Huynh xem cái cửa này có khác gì so với lúc chúng ta mới bước vào không?”Lan Tuyết Hoài nhìn theo tay của Nhàn Đăng, cánh cửa này sắp hỏng rồi, cỏ khô ở hai bên tường đã che mất chữ trên cửa, trên đó có biểu ngữ “thuận buồm xuôi gió”, dựa vào tình hình ở trong phòng, hiển nhiên là không “thuận buồm xuôi gió” rồi.Câu đối trên cửa đã rơi xuống một nửa, nửa còn lại đã bị nước mưa tạt vào sau đó bùn đất dính đầy ở phía trên.
Lan Tuyết Hoài ghét bỏ nhìn thoáng qua, còn chưa có thu hồi mắt, sắc mặt đã thay đổi.Nhàn Đăng nói: “Huynh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vai-ac-mat-tri-nho/4084883/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.