Hắn cầm lấy kính chiếu yêu treo trên ngực, nhìn mặt nạ của mình, mặt nạ cũng không còn xuất hiện động tác kì lạ gì.Nhàn Đăng tạm thời buông bỏ cảnh giác, trên đường đến Hà phủ, hắn lại hỏi mượn Lan Tuyết Hoài một chút bạc, mua ba nén nhang và một ống mực.Bỏ đồ vào trong túi, sau khi hỏi thăm một số người qua đường thì hắn mới tìm được phủ đệ của Hà viên ngoại.Hai người đứng yên, Nhàn Đăng ngẩng đầu quan sát Hà phủ, cửa lớn màu đỏ thẫm đóng chặt, hai bên có hai con sư tử đá bị tróc sơn, có vài mảnh sơn màu đỏ rơi xuống đất cũng không có ai quét dọn, chắc là Hà viên ngoại đã không còn thời gian để quản mấy chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi này.Nhàn Đăng trầm tư một lát, đang muốn đi đến gõ cửa, có một bà lão cầm chổi đi ra từ cửa phụ của Hà phủ.“Ngươi đang làm gì thế?”Trong khi đó, thời tiết ảm đạm cả một buổi chiều cuối cùng cũng rơi xuống một vài giọt mưa, sau đó mưa to trút xuống giống như dây chuỗi hạt châu bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống đất.
Đầu tiên là rơi xuống đất lăn trên làn bụi, sau đó rơi “lộp bộp” trên mặt đất, tạo thành một vũng nước.Nhàn Đăng đột nhiên lanh trí nói: “Lão bà bà, bên ngoài hạ mưa lớn, ta và bằng hữu muốn ở nhờ một đêm.
Nghe nói Hà viên ngoại là người hiền lành nhân nghĩa nên không mời mà đến, xin một chỗ ở tạm, không cần phòng quá tốt, chỉ cần phòng chứa củi là được.”Bà lão cầm chổi nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vai-ac-mat-tri-nho/4084880/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.